Tần Hinh nhướng mày: “Có vẻ như cô thật sự tò mò về tôi đấy. Có lẽ vì kẻ thù của kẻ thù là bạn, ai bảo chúng ta có chung một kẻ thù chứ.”
Món ăn được mang lên, Hoàng Yến Chi chuyển phần tôm phô mai đến trước mặt đối phương, thản nhiên nói: “Món này ngon đấy, cô nếm thử đi.”
“Cảm ơn cô Hoàng, tôi không thích ăn phô mai.”
Hoàng Yến Chi nghe vậy thì nhìn đối phương chằm chằm: “Không thích hay là không thể ăn.”
Đồng tử Tần Hinh co lại, rũ mắt xuống, tránh để Hoàng Yến Chi nhìn thấy, còn vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
“Cô Hoàng thật biết đùa. Sao tôi lại không ăn tôm phô mai được chứ? Được rồi, nếu cô đã nhiệt tình như vậy thì tôi sẽ thử một miếng.” Tần Hinh gắp một viên tôm lên rồi cắn một miếng.
“Ừm, Hoàng tiểu thư, cô đúng là người sành ăn. Tôm viên này ngon lắm, chẳng trách cô cứ bảo tôi ăn.” Tần Hinh khẽ híp mắt, tỏ vẻ rất thích món này.
Hoàng Yến Chi nhìn thấy toàn bộ quá trình, bàn tay cầm dao nĩa siết chặt, thấy cô gái tự nhiên nuốt phần tôm xuống, cô bèn rũ mắt, che giấu sự thất vọng của mình. Người đó không thích mùi chanh, nên không bao giờ uống trà chanh cả, cũng dị ứng với phô mai nên không bao giờ ăn phô mai.
Cô gái trước mặt cô không kiêng hai thứ này, lẽ nào cô ấy thật sự không phải là người đó sao? Nhưng nếu không phải, vậy tại sao người trước mặt cô lại có những động tác nhỏ giống người đó như vậy? Là do trùng hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933940/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.