Nước Y, dưới hầm giam lại truyền ra tiếng hét thảm thiết của phụ nữ.
Irene mặt không đổi sắc nhìn người phụ nữ lăn lộn dưới đất, ánh mắt không gợn sóng, trong tay anh còn cầm một ống tiêm.
Hely tựa lên tường nhìn Diệp Dung đang quào mạnh lên người mình, khiến cơ thể máu me nhầy nhụa, tặc lưỡi nói: “Nhìn kìa, đã khiến bản thân thành thế nào rồi. Diệp Dung bà chính là Kim phu nhân hô mưa gọi gió mà tôi biết đấy sao? Bây giờ trông còn đáng thương hơn tên ăn mày nữa.”
Mấy ngày nay Diệp Dung bị virus trong người giày vò, sớm đã không còn sức lực gì, sao còn có thể nghe lọt tai lời nói của Hely.
Bây giờ bà ta chỉ muốn xua đi cái cảm giác như bị ngàn vạn con côn trùng gặm nhắm ra khỏi cơ thể mình.
“Đánh tôi, đánh tôi đi! Không phải các người hận tôi lắm sao? Đánh tôi đi!” Diệp Dung gào lên với Hely và Irene.
“Muốn tôi giúp bà giảm bớt khó chịu à? Nghĩ hay quá nhỉ. Tôi không đánh bà đâu, tôi sợ phí sức mình, da của bà dày như vậy, tôi muốn đấm cho bà thì phải mất bao nhiêu sức lực đấy chứ?” Hely thong thả nói, sau đó bày ra vẻ mặt xem kịch vui.
Diệp Dung dùng ánh mắt ác độc mà trừng cô. Hely làm quá lên tỏ vẻ run run tay, thế nhưng nét mặt lại chẳng hề sợ hãi chút nào: “Ôi chao, tôi sợ quá.”
Khi Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện trở về thì Irene cũng nhanh chóng mang Diệp Dung đã bị đánh gãy tay gãy chân về biệt thự của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933933/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.