Thành phố B, sáng sớm, sương mù dày đặc giăng kín bầu trời.
Bởi vì đang là mùa đông, nên buổi sáng sẽ rất lạnh, nhưng đám mây ẩm ướt bám dính lại với nhau tạo nên nền trời u ám.
Tuệ Lâm đang trong cơn say ngủ, cô quay người đập đầu vào tảng đá, chân trái truyền lên cảm giác thốn tận xương.
Tuệ Lâm khẽ nhíu mày, chậm chạp mi mắt lên, đập vào mắt cô không phải là tảng đó mà là lồng ngực của ai đó, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn tú, vẻ điển trai ngay khi ngủ cũng không làm giảm bớt vẻ đẹp trai của anh.
Tuệ Lâm tá hoả, cựa quậy muốn thoát khỏi vòng tay đang giam cứng mình.
Hạo Vũ bị cô đánh thức, mi mắt vẫn nhắm, khàn giọng: “Tỉnh rồi thì để người khác ngủ.”
Tuệ Lâm sau một hồi giằng co với cái tượng khổng lồ không nhúc nhích đành bó chân: “Lão đại, anh làm gì ở đây?”
Anh thản nhiên: “Ngủ.”
Ở đây không ngủ thì còn làm gì khác?
Mà cô không thấy hay sao còn hỏi? Ngu ngốc.
“Tôi biết là ngủ, nhưng đây là giường tôi. Anh cũng có…”
Chưa dứt câu, Hạo Vũ chậm chạp mờ mắt thờ ơ đáp: “Nhà tôi.”
Nhà tôi? Chỉ hai chữ? Dễ dàng như vậy?
Mẹ nó. Nhà anh thì anh muốn ngủ ở đâu thì ngủ à?
Tuệ Lâm rất muốn mang câu này đập vào thẳng mặt anh, nhưng nghĩ lại có khi nào cô vừa nói dứt câu này thì cô xuống dưới đánh cờ với diêm vương không?
Thôi kệ tên lão già vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-noi-anh/2822511/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.