Nhiều khi anh tự hành hạ bản thân bằng cách ôm lấy chính mình cào xé lên vị trí ngực trái, cào đến bật máu, nhưng không có cảm giác đau đớn nào.
Bởi vì tim anh đã chết rồi, chết từ khi chính mắt anh nhìn thấy bảo bối của anh nhảy xuống, chết từ khi anh thấy thân thể nhỏ bé của cô không còn nguyên vẹn.
Bây giờ đây anh có cào xé đến nát da thịt thì cũng không bằng cảm giác anh lúc đó.
Anh ôm lòng ngực, chiếc áo phông mặc ở nhà giờ đây đã thấm một mảng máu lớn.
Bảo bối nhỏ của anh… vì sao lại tàn nhẫn như vậy?
Vì sao lại có thể bỏ anh đi như vậy chứ?
Anh có thể đi theo bảo bối nhỏ của anh được không?
Liệu rằng xuống đó anh có thể gặp được bảo bối không?
Anh đã cố thuyết phục cha mẹ, chỉ cần cho anh thêm thời gian thôi, vậy tại sao không chờ anh?
Anh không mong cầu gì nhiều, chỉ cần chờ anh, cho anh thêm thời gian.
Nhất định chúng ta sẽ kết hôn mà, nhất định anh sẽ thuyết phục được ba mẹ.
Anh thương bảo bối nhỏ của anh lắm, thương đến tê tâm liệt phế, vậy mà có chút thời gian cô cũng không cho anh sao?
Tàn… tàn nhẫn với anh quá.
Bảo bối nhỏ của anh… tàn nhẫn với anh quá…
Khóc đến ngủ thiếp, khi ngủ anh lại thấy bóng dáng nhỏ từ cửa sổ nhảy xuống, anh giật mình tỉnh giấc, nhìn lại toàn thân toàn máu, anh lại tự băng bó cho chính mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-noi-anh/2822490/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.