Trên môi Hạo Vũ nở nụ cười lạnh, anh vẫy tay cho Tân Kỳ giữ hắn lại.
Dương Tùng đột ngột lên tiếng, trong lời nói có sự bình tĩnh len lẫn hốt hoảng. “Lục lão đại, có chuyện gì thì chúng ta có thể nói chuyện. Động tay động chân như vậy, quả thật không phải là phong cách của anh.”
“Ồ?” Hạo Vũ nhếch mép, lười biếng nói. “Đúng thật đây không phải phong cách của tôi. Vậy Dương lão đại nói xem, giải quyết thế nào đây?”
Dương Tùng tiến lên trước mặt Hạo Vũ: “Để tiện nói chuyện, anh không ngại cho tôi hỏi. Vị này là?”
Hạo Vũ nhàn nhạt đáp. “Phu nhân của tôi.”
Cả đám người có mặt trong quán bar hiện giờ đều há hốc mồm. Trường Lưu ngay sau đó cũng ngẩn ra, biết mình đụng vào người không nên đụng rồi.
“Ồ. Là Bà Lục sao?” Dương Tùng cũng không ngờ đây là phu nhân của Lục gia, gương mặt biến sắc rất nhanh khôi phục được dáng vẻ lảnh đạm.
“Nếu đã biết rõ danh phận như vậy rồi. Thì Dương lão đại cũng nên tránh ra được chứ?” Hạo Vũ lạnh nhạt lên tiếng.
“Ở nơi này, động tay quả thật sẽ gây ảnh hưởng tới Lục lão đại đây.”
“Không sao. Người của tôi sẽ dọn dẹp, không để Dương lão đại nhọc lòng.” Nói xong anh hất cằm nhìn Tân Quý.
Tân Quý biết ý tiến tới lôi Dương Tùng qua một bên, Tân Kỳ ra sức đạp mạnh Trường Lưu văng tới trước mặt Tuệ Lâm.
Tuệ Lâm cong môi nhếch miệng cười, nụ cười nguy hiểm nhưng đẹp mê lòng người, cô nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-noi-anh/2822475/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.