Ở giữa quán bar, đèn hiện tại bật sáng, người đàn ông nằm trên vũng máu với tứ chi mất đi lực, bị bắn đến nổi không ngừng rỉ máu. Ậm ự ra tiếng. Dương Tùng lắc đầu thở dài.
“Lần sau đi chơi mở mắt ra mà đi. Hôm nay may bọn chúng chưa moi mắt của mày, hợp đồng cả trăm tỷ cũng do mày mà mất. Thằng ngu.” Dương Tùng nghiến răng, miệng không ngừng tuôn ra tiếng chửi rủa, nắm lấy áo hắn lôi ra xe.
Bây giờ hắn tức đến điên người, không thể giết chết Trường Lưu, càng không thể manh động với Lục Hạo Vũ.
Một ý nghĩ bá đạo chợt loé trong đầu hắn, Dương Tùng nhếch khoé môi, cười nhẹ, nụ cười nguy hiểm, nhưng vô cùng đắc ý.
Mẹ nó, con đàn bà đó…
Hạo Vũ trở về dinh thự, mở cửa phòng xông tới nằm đè lên thân nhỏ. Giọng nói trầm thấp, có chút không vui.
“Tại sao đi ra ngoài không báo cho anh?”
Tuệ Lâm vẫn còn trong trạng thái ngáy ngủ, thân thể bị đè đến mức không thở được, chợt thức giấc. Mắt không mở, miệng nhỏ chu chu giải thích. “An Nhiên không vui, nên muốn đi giải khuây.”
Tay Hạo Vũ không yên phận lần mò vào váy ngủ của cô, anh khẽ nói. “Nếu như hôm nay anh không ở đó, có phải là không hay rồi không?”
Tuệ Lâm “xì” một tiếng, từ từ mở mắt nhìn anh. “Đúng thật là nếu hôm nay không có anh, thì sẽ rắc rối to.”
Hạo Vũ mở to mắt, khoái chí cười cười, tay luồn vào trong áo, vừa lực bóp nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-noi-anh/2822473/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.