Tuệ Lâm và An Nhiên tung tăng nhảy nhót trong trung tâm thương mại, người đàn ông có gương mặt xám xịt đi phía sau lặng lẽ xách đồ.
Rõ ràng đường đường là người có tiếng nói trong Lục gia, đi tới đâu ít nhiều người khác phải cuối đầu.
Mà hiện tại bây giờ đây phải làm bảo mẫu xách đồ cho hai người phụ nữ này đây.
Mà mua đâu có ít, vốn nghĩ có tiền cái mua quá trời vậy á.
“Này, đủ chưa thế. Quá nhiều rồi đấy..” Tân Kỳ nhăn nhó đến lệch cả mặt.
Tuệ Lâm vốn đang lựa váy, nghe tiếng than thở của hắn, quay lại nhìn người phía sau, gương mặt hắn làm cô và An Nhiên cười rộ lên. “Này… ha..ha anh ổn không đó?”
“Ổn. Tôi ổn lắm.” Tân Kỳ ổn lắm, rất rất ổn. Hắn vùng vằng dậm chân xuống đất một cái. “Tôi cực kì ổn, đến mức bây giờ cô mà mua nữa là tôi chết cho cô xem.”
“Há há” An Nhiên cười phá lên, quay sang khẽ nói vào tai Tuệ Lâm. “Này cậu có gạt mình không đấy, người đàn ông này không giống người mà mình từng nghe qua.”
Tuệ Lâm khẽ cười.
Tân Kỳ thẫn người, hắn tất nhiên nghe được An Nhiên nói gì với Tuệ Lâm.“Cô muốn nói gì?”
An Nhiên bĩu môi, lắc lắc đầu, kéo tay Tuệ Lâm rời đi. “Tôi nói vu vơ ấy mà.”
Gương mặt xám xịt của Tân Kỳ bây giờ toàn vạch đen, bỏ tất cả đồ trên tay xuống đất, nâng nhanh bước chân đi tới bắt lấy cổ tay An Nhiên, gằng giọng hỏi. “Ý cô là nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-noi-anh/2822469/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.