“Để anh ôm bảo bối của anh một lúc.” Hạo Vũ ôm chặt hơn, dường như anh không muốn buông ra.
“Lục Hạo Vũ, anh từ khi nào mà trở nên dính người đến như vậy?” Tuệ Lâm nhìn bộ dạng làm nũng của người này cũng mềm lòng. Nhưng lại muốn trêu anh, nghiêm giọng lại hỏi.
“Không trách anh được, trách em cuốn người mà.” Hạo Vũ bĩu môi,
Tuệ Lâm lườm anh một cái.
Hạo Vũ buông người cô ra, đặt cô ngồi lên đùi mình, vòng tay ôm lấy eo, nói. “Bảo bối, ngày mai phải đi rồi.”
Tuệ Lâm nhăn nhó, cô còn chưa chơi chán mà.
“Em vẫn còn chưa muốn đi.”
“Lần sau chúng ta lại tới, được không?” Giọng nói anh trầm ấm, ôn nhu hết cở với bảo bối nhỏ.
Tuệ Lâm cuối ngập đầu, nói nhỏ xíu. “Được ạ.”
“Ngoan lắm.” Hạo Vũ đưa tay lên xoa xoa đầu cưng chiều.
Bộ dạng đáng thương của cô làm anh không khỏi bật cười, vừa buồn cười vừa thấy thương.
“Anh sẽ đưa em đi gặp một người.”
“Ai thế?” Tuệ Lâm ngẩng đầu lên, nhăn nhẹ lông mày, dáng vẻ đáng thương nhanh chóng đổi thành tò mò.
“Từ từ rồi biết.” Nói xong anh cuối mặt hôn nhẹ lên trán cô. “Đi nào, đi nấu bữa tối cho bảo bối nào.”
Anh đứng dậy ôm cô bước xuống nhà bếp, đặt cô ngồi ngơ ngác lên bàn ăn.
Tuệ Lâm nhìn người đàn ông cao cao tại thượng mặc cái tạp dề màu xanh, quay lưng lại với cô.
Ôi! Người đàn ông này sao có thể đẹp trai đến như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-noi-anh/2822464/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.