Về đến Lục gia, làm sao Lục Hạo Thanh dễ dàng bỏ qua miếng mồi béo bở này được, ông ta đã ngồi chờ anh hơn bốn tiếng đồng hồ.
Bỏ luôn cơm tối chỉ ngồi ở sofa chờ anh về, vẻ mặt già nua thêm mệt mỏi nhăn nhúm của ông ta, anh không thấy đau lòng mà chỉ thấy nhìn không nổi vẻ giả tạo.
Ông ta nghe thấy tiếng xe sang trọng, liền đứng lên, bảo người hầu mang đồ nhắm cùng chai rượu quý hơn trăm năm của Lục lão gia lên.
Bốn người hai trước hai sau vừa bước vào tới phòng khách, thấy bóng dáng ông ta, anh liếc mắt ghét bỏ rồi quay lên lầu.
Lục Hạo Thanh trầm giọng gọi. "Hạo Vũ, ba có chuyện muốn nói với con."
Anh khẽ nhếch môi, dặn dò Tuệ Lâm lên trước, rồi anh quay người nhìn ông.
Lạnh lùng hỏi. "Ông có chuyện gì?"
"Con lại đây, đừng đứng xa như thế." Ông vỗ vỗ xuống ghế sofa bên cạnh ông, tỏ ý muốn anh ngồi kế ông.
Hạo Vũ đút hai tay vào túi quần, nhàn nhạt bước lại chiếc ghế đối diện ông đang đứng ngồi xuống, hai chân vắt chéo, lưng tựa vào thành ghế sofa. "Vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nói với ông."
Lục Hạo Thanh trưng ra bộ dạng luôn yêu thương con trai, trìu mến nói. "Con nói đi, ba nghe đây."
"Ông đừng làm ra bộ dạng kinh tởm này, nó không khiến tôi mềm lòng mà ngược lại còn khiến tôi buồn nôn."
"Được, ba hiểu rồi." Lục Hạo Thanh gật gật đầu, thu lại bộ dạng kinh tởm mà anh nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-noi-anh/2822427/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.