Năm ngày sau, thẻ ngân hàng được làm lại cuối cùng cũng được gửi đến căn hộ.
Giang Tầm cầm được chiếc thẻ mới trên tay, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì kịp thời báo mất giấy tờ nên tiền trong thẻ ngân hàng không có bất kỳ tổn thất nào.
Cô đã mua điện thoại mới và máy tính xách tay mới, lập thông tin của thẻ ngân hàng mới một lần nữa, lại tìm một đàn chị trong khoa giúp đỡ, mua một chiếc xe đạp cũ dùng để đi học.
Quan trọng nhất là cuối cùng cô cũng có thể trả hết tiền đã nợ cho Phó Dĩ Hành.
Trả hết tiền nợ, Giang Tầm muốn rời khỏi lại bị Phó Dĩ Hành gọi lại.
“Đợi đã.”
Giang Tầm quay đầu, có chút nghi ngờ: “Đàn anh Phó, còn có việc gì sao?”
Mặt Phó Dĩ Hành không cảm xúc: “Nếu chuyện tiền nợ đã được thanh toán xong thì chúng ta lại thương lượng chuyện trực nhật.”
“Hai tư sáu anh sẽ quét dọn vệ sinh, ba năm bảy đến em, chủ nhật thì thay phiên, tuần lẻ là anh, tuần chẵn là em.” Giọng của anh rất lạnh nhạt: “Không vấn đề gì chứ?”
Thời gian phân công rõ ràng, sự sắp xếp này rất công bằng.
“Không thành vấn đề.”
Giang Tầm vừa trả lời, lại nghĩ tới một chuyện: “Vậy nấu cơm thì sao?”
“Sau khi nhập học, trong trường có nhà ăn.” Phó Dĩ Hành nói ngắn gọn.
Không đợi cô tiếp lời, anh lại nói thêm: “Còn bữa ăn sáng, mỗi người tự chịu trách nhiệm.”
Nói xong anh xoay người trở về phòng, không cho Giang Tầm cơ hội để nói chuyện.
Giang Tầm nhìn bóng lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-em-trao/1078180/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.