Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa kính chiếu vào nhà, rơi xuống khuôn mặt của Giang Tầm.
Cô khó chịu trở mình, áo khoác đang đắp trên người trượt khỏi rơi xuống mặt đất.
Cô cũng vì thế mà tỉnh dậy.
Khi mở mắt ra, ý thức của Giang Tầm cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo.
“Ở đây là…” Giọng nói khàn khàn, tự bản thân cô cũng có chút giật mình.
Ý thức của Giang Tầm dần dần trở lại, trí nhớ cũng từ từ xuất hiện.
Đây là ngày thứ ba cô đến nước M.
Tối hôm qua sau khi dọn xong căn phòng, theo yêu cầu của Phó Dĩ Hành, cô đã quét dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài căn hộ.
Sau đó cô cảm thấy hơi mệt, nên nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi, không ngờ cứ vậy mà ngủ quên.
Sau khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Trên người cô vẫn đang mặc quần áo của ngày hôm qua.
Giang Tầm nhanh chóng từ trên ghế sô pha bò dậy, nhặt áo khoác trên mặt đất lên rồi mở cửa phòng ngủ bên trái ra.
Phó Dĩ Hành bước ra khỏi phòng, sửa sang lại cổ áo, động tác bình thường nhưng lại có phần đẹp mắt.
Nhưng Giang Tầm không buồn nhìn đến.
Cô vội vàng lên tiếng chào anh: “Đàn anh Phó, buổi sáng tốt lành.”
Phó Dĩ Hành liếc mắt nhìn về phía bàn ăn, lại nhìn về phía cô: “Bữa sáng đâu?”
“Rất xin lỗi, em sẽ đi làm ngay bây giờ!”
Giang Tầm nhớ tới chuyện chính, vội vàng đem áo khoác đặt lại trên ghế sô pha, nhanh chóng tiến vào phòng bếp.
Trong tủ lạnh có trứng và lát bánh mì, trong tủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-em-trao/1078179/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.