Giang Lăng bị sự vô liêm sỉ của anh làm cho choáng váng, nhất thời không nói được gì.
Giang Tầm vươn tay che miệng anh, nhưng vẫn chậm một bước: “Chị, chị đừng nghe anh ta nói nhăng nói cuội!”
Nhưng nghĩ lại thấy không hợp lý, cô lại hoảng hốt rút tay về.
Phó Dĩ Hành nhìn cô, nụ cười ẩn trong ánh mắt.
Giang Tầm trừng mắt liếc anh một cái, sau đó lại bất an nhìn Giang Lăng, thận trọng hỏi: “Nhưng mà, chị, sao chị lại ở đây?”
Giang Lăng hoàn hồn, nhìn về hướng cô, trầm giọng nói: “Tiểu Nhuy vừa mới chạy vào phòng thay đồ tìm chị, nói vừa rồi gặp được em ở dưới tầng, em kêu cậu ấy chạy qua chỗ chị giúp đỡ.”
“Chị cảm thấy lạ nên xuống đây tìm em.” Khi nói chuyện, ánh mắt sắc bén của chị ấy lướt qua người Phó Dĩ Hành.
Lúc này, bên kia bức tường có tiếng nói cười thấp thoáng vang lên.
Giang Lăng vô thức liếc nhìn phía sau, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu với hai người: “Hai người đi với tôi.”
Nói xong thì chị ấy hờ hững xoay người rời đi.
Giang Tầm lại nhìn chằm chằm Phó Dĩ Hành.
Khóe miệng Phó Dĩ Hành khẽ cong lên, vẻ mặt dửng dưng vươn tay ra: “Đi chứ? Phu nhân?”
“Tôi tự đi được.” Giang Tầm hất tay anh ra rồi chạy theo bước chân Giang Lăng.
***
Mười phút sau.
Giang Lăng đóng cửa phòng thay đồ, quay đầu lại, hít một hơi thật sâu nhìn hai người bọn họ.
“Bây giờ có thể nói rõ ràng được rồi.”
Vẻ mặt của chị ấy vô cùng nghiêm túc, trước tiên là đưa mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-em-trao/1078114/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.