Trong quán cà phê văng vẳng điệu nhạc du dương, mùi cà phê tỏa ra ngào ngạt trong không khí.
Chờ Giang Tầm ngồi xuống, Trương Viên Viên đứng lên nói: “Tôi ra quầy gọi chút đồ ăn, hai người trò chuyện trước đi.”
Cô ấy nhanh chóng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
“Này, Viên Viên…”
Giang Tầm thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tần Dĩnh Xuyên.
Người đàn ông trước mắt mặc bộ vest chỉnh tề, khí chất nhẹ nhàng sạch sẽ, ngũ quan sắc sảo, có vài phần cảm giác giống con lai.
Giang Tầm hơi bất ngờ: “Tần tổng, anh từ Paris về rồi sao?”
Tần Dĩnh Xuyên gật đầu: “Về đến thành phố B là sáng thứ Sáu.” Anh ấy mỉm cười: “Không ngờ vừa quay lại đã nghe tin em từ chức.”
Giang Tầm ngẩn ra: “Tần tổng nhờ Viên Viên hẹn tôi ra là để nói chuyện từ chức sao??”
Tần Dĩnh Xuyên khẽ thở dài: “Tiểu Tầm, bây giờ tôi không còn là Tần tổng nữa, em cứ gọi tôi là đàn anh đi.”
“Hả?” Giang Tầm kinh ngạc nhìn anh ấy, trong lòng mơ hồ suy đoán: “Tần… Không, đàn anh, chẳng lẽ anh cũng từ chức sao?”
Tần Dĩnh Xuyên nói: “Không sai, đúng như em nghĩ, tôi đã nộp đơn từ chức cho công ty rồi.”
Anh ấy thở dài: “Tiểu Tầm, thực xin lỗi, sau khi từ Paris về tôi mới biết được chuyện gì xảy ra trong công ty.”
Giang Tầm lắc đầu: “Không sao đâu, chuyện gì đã qua thì nên cho qua. Hơn nữa chuyện này cũng không phải trách nhiệm của đàn anh, đàn anh không cần xin lỗi tôi.”
Do dự một lúc, cô lại hỏi: “Nhưng vì sao đàn anh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-em-trao/1078085/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.