Nghe đi, lời này có còn là con người nói nữa không? 
Có thể nói ra những lời vô liêm sỉ với giọng điệu nghiêm túc như vậy thì thật xứng đáng là Mặt Người Dạ Thú. 
Giang Tầm không còn lời nào để nói. 
Phó Dĩ Hành không nói nữa, chỉ nhìn cô cười. 
Cô vốn dĩ đã cảm thấy chột dạ, bây giờ còn bị anh nhìn chằm chằm như vậy đầu óc nhất thời nóng lên, lập tức vươn tay ôm lấy mặt anh rồi chồm người về phía trước. 
Phó Dĩ Hành ngẩn người, đôi mắt lóe lên một tia kinh ngạc. 
Thấy anh bất động, Giang Tầm hơi nhích người ra, nghênh đón ánh mắt của anh, “Không phải muốn bồi dưỡng sao, tranh thủ đi chứ chần chờ gì nữa.” Ngừng lại một chút cô lại dùng giọng điệu cứng nhắc bổ sung, “Tôi còn muốn đi ngủ.” 
Đồng tử của Phó Dị Hành hơi tối sầm lại, không chút do dự vươn tay ôm lấy eo cô, cúi đầu bịt chặt môi cô. 
Giang Tầm đã sẵn sàng để hoạt động như một công cụ, nhưng cô lại nghe thấy một nụ cười trầm thấp bên tai: “Vốn không định tính toán với em, là do em chủ động …” 
Giang Tầm cứng người lại, nhận ra có gì đó không ổn. 
Nhưng trước khi cô có thể hiểu ra ý nghĩa của câu này, môi đã bị che phủ, lời định nói ra cũng biến mất. 
*** 
Ánh sáng mặt trời xuyên qua các khe hở trên rèm cửa, trời đã sáng. 
Khi Giang Tầm tỉnh dậy, Phó Dĩ Hành đã không còn ở bên cạnh. 
Trong phòng ngủ, điều hòa được mở với nhiệt độ thích hợp. 
Cô vẫn còn ngái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-em-trao/1078084/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.