Chương trước
Chương sau
Liễu Dung Nghiên nghiêng người né tránh anh, dường như rất không thích và khó chịu bởi hành động của anh.

Phó Liên Ngạo không nghĩ đến cô sẽ phản ứng mạnh như vậy, thoáng chốc cảm xúc trong đáy mắt cuộn trào như cơn bão. Anh bắt lấy cổ tay của cô, cổ tay thật sự rất nhỏ, tựa như có thể mặc anh bẻ gãy bất kỳ lúc nào.

Cô gái nhỏ sợ hãi nhìn anh, đôi mắt đen nhánh kia đột nhiên sáng rực như loài hổ đang săn con mồi.

Muốn giữ cô nhưng lại sợ làm cô đau, cuối cùng anh vẫn buông lỏng tay. Anh cẩn thận quan sát cổ tay đỏ ửng một mảng của cô, cúi đầu xoa xoa chỗ đó. Dáng vẻ thật sự nghiêm túc.

Phó Liên Ngạo hết xoa lại thổi, sau đó anh đặt tay cô lên mặt mình, giọng điệu lộ ra sự tủi thân và buồn bã: "Vợ ơi, anh xin lỗi! Anh không cố ý làm em đau."

Liễu Dung Nghiên vừa xót vừa muốn cười, không ngờ được người đàn ông lạnh lùng trong mắt tất cả mọi người lại có bộ dạng thế này. Cô thở dài một hơi, nói với anh: "Không sao ạ, là do em phản ứng thái quá. Anh đừng xin lỗi."

Đầu thu khi trời mát mẻ, cô gái nhỏ dỗ dành người đàn ông trưởng thành một cách nhẫn nại và kiên trì.

Gió thu mát mẻ, dễ chịu, mang mùi hương ngọt lành của thiên nhiên, cô gái nhỏ của anh phảng phất loại khí chất dịu dàng khiến lòng người đắm đuối. Phó Liên Ngạo vẫn không biết điểm dừng, muốn trêu chọc cô, muốn đòi hỏi nhiều hơn: "Vợ ơi, em đừng ghét anh, được không em?"

Người đàn ông cao hơn 1m9 phát ra những âm thanh khẽ khàng, đáng thương cực kì. Anh không dám ngẩng đầu, chỉ lén nhìn cô một chút.

Tình cờ thế nào thì không biết nhưng lần nào nhìn cũng là để cô bắt gặp được ánh mắt cún con yếu đuối của anh.

Liễu Dung Nghiên cảm thấy tim mình mềm đi mất rồi. Sao anh lại đáng yêu quá vậy nhỉ? Cô dùng ngón trỏ chạm lên tóc mái của anh, cong môi cười.

"Có đau không anh?"

Khi cô hỏi câu này, giọng nói vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều.

"Cún con" cao 1m93, ra vẻ ngây thơ không hiểu gì. Kể từ giờ anh đã biết cách để "ăn vạ" cô rồi. Cô bé con của anh thật sự rất dễ mềm lòng và lương thiện.

Cô lặp lại lần nữa: "Vết thương khi rơi máy bay, chắc là rất đau, phải không anh?"

Phó Liên Ngạo ngoan ngoãn lắc đầu, nhưng sắc môi nhợt nhạt và những vết xước rõ ràng trên mặt, trên tay đã bán đứng anh mất rồi.

Liễu Dung Nghiên dùng hai tay sờ lên mặt anh, nhỏ giọng nói: "Để em xem một chút nhé?"

Hô hấp của anh thoáng đình trệ, đôi mắt trong veo kia như muốn nhấn chìm anh, ép anh trầm luân vào đó. Cô gái nhỏ chỉ cần hạ giọng cũng đủ khiến tim anh đập loạn, sắp ngất mất rồi.

Phó Liên Ngạo từ từ leo lên giường bệnh, yên lặng để cô xem xét vết thương. Thật ra anh không muốn cho cô xem nó, anh sợ cô giật mình, sợ cô rơi nước mắt.

Nhưng anh lại không dám làm trái ý cô, không muốn cô nghĩ rằng anh xa cách với cô.

Liễu Dung Nghiên vén áo sơ mi của anh lên, bên dưới đều là băng gạc, không lộ ra một chút da thịt nào. Rõ ràng là bị thương nặng như thế, vậy mà anh còn phải đến đây chăm sóc cho cô.

"Vết thương nặng như vậy... Sau này, anh... anh đừng đi công tác nữa."

Cổ họng cô nghẹn ngào, đắng chát, thanh âm phát ra cũng không thể nào bình thường được. Đôi mắt cô ngấn nước, hàng lông mi ẩm ướt nhìn những vết thương trên tay anh.

Đều là những vết do kim loại và thủy tinh cứa mà thành.

Hốc mắt của cô bỗng đỏ lên, cảm giác nóng hôi hổi trào ra. Nước mắt cũng không tự chủ rơi xuống cánh tay màu đồng của anh.

Khoảnh khắc giọt nước mắt của cô chạm đến da anh, mọi giác quan trong cơ thể người đàn ông đều ngưng hoạt động. Cô khóc khiến tim anh cũng đau theo, gần như muốn vỡ nát.

Anh không muốn cô bé của anh khóc chút nào, đã hứa sẽ chăm sóc và yêu thương cô thật tốt. Thế mà cô lại khóc vì anh.

Phó Liên Ngạo vươn tay kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt. Anh khẽ vuốt sống lưng của cô như lời an ủi, tâm tình. Anh dùng sự dịu dàng như mặt hồ, ngọt ngào như mật để dỗ dành cô gái nhỏ: "Vợ đừng khóc. Anh không sao hết, bác sĩ nói số anh may mắn nên không bị ảnh hưởng quá nhiều."

"Nhưng mà vợ ơi, anh lại cảm thấy may mắn của anh là vì có em. Chắc chắn là ông trời không nỡ để cô gái tốt như em phải góa chồng."

Cô vẫn chưa ngừng khóc, bả vai run rẩy ôm lấy thắt lưng của anh.

"Em là tiên nữ được thần linh ban phước. Em khóc vì anh như vậy, lỡ như ông trời trừng phạt anh thì phải làm sao đây?"

Quả nhiên, bé con trong ngực anh đã cố gắng áp chế nước mắt của mình. Khuôn mặt nhỏ dụi qua dụi lại trên lớp áo của anh, không cho nước mắt chảy ra nữa.

Liễu Dung Nghiên không khóc nữa, nhưng tiếng nức nở đầy nữ tính vẫn vang lên trong phòng bệnh. Mỗi âm thanh đều chọc trúng điểm ngứa của anh, khiến đầu óc anh tê dại.

Phó Liên Ngạo để cô cuộn thành một khối nhỏ trong vòng ôm của mình, cẩn trọng và thành kính hôn lên tóc cô. Anh nâng mặt cô lên, lau những giọt nước còn đọng lại trên khóe mi ướt át.

Cô gái nhỏ rất ngoan, lần này không tránh né anh nữa, cứ như vậy mà an tâm ngủ say trên người anh.

Phó Liên Ngạo không để cô nằm xuống giường, cứ như vậy ôm cô cả đêm. Cô bé con nhẹ lắm, hình như còn không bằng một nửa cân nặng của anh.

Thật làm người ta muốn yêu thương, chiều chuộng mãi mãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.