Phòng bệnh phải được duy trì sự yên lặng tuyệt đối. Vậy nên, Phó Liên Ngạo không mang theo điện thoại vào trong.
Thượng Kỳ đẩy nhẹ cửa phòng bệnh, trên tay cậu ta là chiếc điện thoại màu xám của anh.
"Boss, là cuộc gọi của cô Mạch. Cô ấy nói có người tự xưng là Lạc Kỳ muốn nói chuyện với ngài."
Phó Liên Ngạo liếc mắt nhìn màn hình di động một cái, nhận lấy điện thoại rồi trực tiếp cúp máy. Anh hờ hững nói: "Nói với Mạch Nhi, người vừa đưa đến cho con bé là kẻ động vào chị dâu của nó."
"Mạch Nhi sẽ tự biết phải xử lý ra sao."
Thượng Kỳ cung kính gật đầu, xoay người rời khỏi phòng bệnh, không phát ra tiếng động nào.
Phó Liên Ngạo lại quay về trạng thái như trước đây, trầm mặc không nói gì. Anh chậm rãi nâng bàn tay cô lên, đặt lên gò má hốc hác của mình.
Anh vươn tay vuốt ve khóe mắt, đôi môi của cô, như muốn dùng cách này giúp làn da cô có thêm chút huyết sắc.
"Vợ ơi, sáng nay Phương Miên có đến thăm em. Cô ấy khóc nhiều lắm, còn nói anh là lý do khiến em bị như thế này." Anh khẽ nhếch khóe môi, mà sao lại chẳng cười nổi: "Anh thấy cô ấy nói đúng lắm. Nếu không làm vợ anh, có lẽ em đã có cuộc sống vô ưu vô lo, là một cô gái rực rỡ như ánh mặt trời."
"Nghiên Nghiên, có phải em cũng hận anh lắm không?"
Phó Liên Ngạo gục đầu xuống giường, thấp giọng hỏi cô: "Có phải em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-den-nghien/2545037/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.