Ở Nam Phi hiếm hoi lắm mới xảy ra một trận tuyết mà trận tuyết hiện tại không hề được báo trước. Trùng hợp thay, nó lại xảy ra vào đúng thời điểm công tác cứu hộ đi vào giai đoạn căng thẳng nhất.
Đường xá ngập trong tuyết trắng vốn dĩ người dân nên tận hưởng niềm hân hoan này. Tuy nhiên, hậu quả mà động đất để lại đã phá hủy tất cả niềm vui của người dân nơi đây.
Liễu Dung Nghiên lặng người, mang tâm trạng não nề nhìn cảnh tượng trước mắt.
Những tiếng khóc đau đớn xé lòng của người thân các nạn nhân xấu số trong trận động đất và cả những thi thể lạnh ngắt đầy vết thương tổn bị dập nát, phủ đầy cát bụi. Mọi thứ chìm trong sự tang tóc và bế tắc.
“Khi đứng trước sự sống và cái chết, chúng ta mới biết được rằng bản thân nhỏ bé đến cỡ nào.”
Tầm mắt cô trở nên mơ hồ, phủ một lớp nước mong manh, cũng không biết lời nói kia là nói cho ai nghe.
Phó Liên Ngạo bước từng bước ra sau lưng cô, khoác áo dạ màu đen lên cho cô.
Anh không phải là người sống thiên về cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy những gì đang diễn ra cũng không khỏi thấy chạnh lòng và thương xót.
Cả hai giữ yên lặng, từ từ nhắm mắt, hai tay chặp lại với nhau, miệng lẩm bẩm lời cầu nguyện cho những người đã khuất.
“Xin ông trời hãy đón nhận những linh hồn xinh đẹp này về với người.”
Phó Liên Ngạo cầu nguyện xong thì nhẹ nhàng ôm cô nép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-den-nghien/2545002/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.