Chương trước
Chương sau
Trận tuyết không kéo dài quá lâu, ánh nắng lại một lần nữa chiếu sáng vạn vật thế gian.

Những nạn nhân không may mắn bỏ mạng trong cơn động đất đã được đưa về với gia đình và người thân.

Tuy nhiên, công tác cứu hộ vẫn chưa kết thúc khi mà có rất nhiều người vô gia cư, mất nhà cửa và tiền bạc phải chịu đói chịu khát chống chịu qua ngày ở những túp lều dựng bằng bạt.

Thực phẩm cứu trợ, nhu yếu phẩm, vật tư y tế của tổ chức thiện nguyện có tổng khối lượng lên đến hàng chục tấn được vận chuyển bằng chuyên cơ riêng, rất nhanh đã đến được Nam Phi.

Những người dân chân chất thật thà nơi đây không giấu nổi niềm hạnh phúc. Thậm chí có một số người còn bật khóc ngay lập tức.

Nạn phân biệt giàu nghèo ở Nam Phi là một điều vô cùng khủng khiếp và đáng sợ. Khi mà những con người thuộc tầng lớp thấp không bao giờ nhận được sự tôn trọng và quan tâm.

Giờ đây, khi thiên tai xảy ra, có những người có nhà để về. Nhưng hầu hết đều đã chẳng còn nhà nữa rồi.

Khu ổ chuột thì làm sao có thể chống chịu qua động đất được đây?

Mọi người sắp xếp từng túi lương khô, bánh kẹo, sữa và thuốc đưa đến từng chiếc lều nhỏ.



Các bé trai bé gái vừa ngửi thấy mùi thơm của sữa thì hai mắt sáng rỡ lên, miệng cười khanh khách.

Những nụ cười ấy rất đẹp, là thứ mà toàn nhân loại phải bảo vệ và trân trọng.

Liễu Dung Nghiên vươn vai, vận động qua lại một chút để làm giảm cơn nhức mỏi trên người. Cô chỉ vừa mới quay đi, một giọng nói thân thuộc vang lên ở phía sau.

“Chị dâu!”

Không phải đâu, làm sao con bé có thể xuất hiện ở đây chứ? Chắc chắn là do cô nhầm thôi, nhớ quá nên mới vậy thôi.

Cô tiếp tục bước về phía trước, không quay đầu lại.

Một vòng tay mảnh khảnh trắng nõn ôm chầm lấy cô từ đằng sau. Cô gái nhỏ phụng phịu, giọng điệu hờn dỗi: “Chị dâu, mới không gặp mấy ngày mà chị quên em rồi ạ?”

Liễu Dung Nghiên chưa kịp phản ứng thì anh đã đi tới, gõ vào trán Diệp Mộc Ánh một cái.

“Mọc cánh cứng cáp rồi nên không sợ gì nữa đúng không? Còn dám đến chỗ này?”

Ngữ điệu giống như đang dạy dỗ, dọa nạt nhưng không che đi sự thân thiết và gắn bó.

Diệp Mộc Ánh xoa xoa vầng trán đo đỏ của mình, khẽ bĩu môi, ôm cánh tay cô mà làm nũng: “Chị dâu, chị xem anh ba ăn hiếp em kìa.”

Phó Liên Ngạo kéo tay cô ấy ra, không để cô bé dựa vào người vợ mình. Sau đó lại ôm cô vào lòng, hất cằm thể hiện chủ quyền.

Nàng em chồng tức giận chỉ có thể đá mấy cục đá dưới chân đi, lại trừng mắt nhìn anh.



Nhưng khi quay đến Liễu Dung Nghiên, cô bé đáng yêu liền bày ra vẻ đáng thương và tủi thân.

Diệp Mộc Ánh hạ thấp giọng, thanh âm buồn bã não nề: “Chị dâu, chị hết yêu em thật rồi, chị không thương em nữa.”

Tiếng nói mềm mại và ngoan ngoãn như thế, có cả ánh mắt long lanh như một cô mèo con bé nhỏ, làm sao có thể không yếu lòng được.

Liễu Dung Nghiên cười nhẹ nhìn anh, ra hiệu cho anh buông lỏng tay, đến gần Mộc Ánh, khẽ hỏi: “Ánh Ánh sao lại đến đây thế? Nguy hiểm lắm!”

Đáy mắt Mộc Ánh lóe sáng, khiêu khích nhìn anh như đang nói: thấy chưa, chị dâu vẫn là thương em nhất.

Vẫn là chiêu cũ, mà lần này không phải mèo con nữa là là cún con, so với chiêu trước càng lên bậc cao hơn: “Bởi vì là đây nguy hiểm nên em càng phải đến đó ạ. Ánh Ánh muốn bảo vệ chị dâu thật tốt.”

Nghe cô bé nói vậy, anh và cô đều bật cười thành tiếng.

Cô xoa đầu Diệp Mộc Ánh, dường như không đủ nên lại nựng má một chút: “Ánh Ánh à, sao em đáng yêu quá vậy hả?”

Ánh Ánh cười ngọt ngào, không hề câu nệ dụi mặt vào áo của Liễu Dung Nghiên. Cô bé cong cong mắt, tươi cười đáp: “Em chỉ đáng yêu với chị dâu thôi.”

Phó Liên Ngạo tiến đến, không phải ngữ khí đùa vui mà dường như vô cùng nghiêm túc và cứng rắn: “Ánh Ánh, em không thể ở lại đây.”

Diệp Mộc Ánh ngẩng đầu nhìn anh, không trả lời ngay mà ôm chặt Liễu Dung Nghiên.

Cô gái nhỏ xụ mặt, kéo kéo tay anh, nũng nịu nói: “Anh ba, anh cho em ở lại đây đi, được không ạ?”

Phó Liên Ngạo lắc đầu, mày hơi cau lại.

Mộc Ánh dĩ nhiên sẽ không từ bỏ, cô nói: “Anh nói xem, nếu em quay về rồi, ở đây sẽ nhạt nhẽo biết bao. Anh chị đi đâu để tìm ra một cô bé dễ thương xinh đẹp như em chứ?”

Cô gái nhỏ vừa nói vừa nâng mặt, cặp má mềm mềm trắng hồng càng rõ hơn dưới ánh mặt trời.

Liễu Dung Nghiên phì cười, quay sang nói với anh: “Nếu Ánh Ánh thích thì cứ để con bé ở lại đi anh.”

Chị dâu đã lên tiếng, Diệp Mộc Ánh đứng bật dậy, cầm tay anh lay lay: “Anh ba, đừng bắt em quay về mà.”

Phó Liên Ngạo bất lực giơ tay đầu hàng. Một bên là nàng vợ anh yêu nhất, một bên là cô em gái anh chăm sóc từ nhỏ. Cả hai cùng đưa ra yêu cầu, sao anh dám không chấp nhận đây?

“Được rồi, được rồi! Em thích thì cứ ở lại đi.”

Diệp Mộc Ánh nhảy cẫng lên, buông mạnh tay anh ra, quay qua ôm Liễu Dung Nghiên.

“Chị dâu là tốt nhất!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.