Ngày hôm qua tên cầm đầu không lên tiếng nhưng ánh mắt của kẻ đó nhìn Lục Yên khá đặc biệt, nó khiến cô không dễ quên.
Lục Yên lưỡng lự nữa muốn đi xuống dưới nghe ngóng tình hình, nửa muốn dẹp chồng sách.
Đinh Băng Băng nhìn ra vẻ khó xử kia liền tốt bụng lên tiếng: “Chỉ còn một chút nữa là đến lớp rồi, cậu xuống đó đi.”
Dáng vẻ ốm yếu còn nói ra được lời như vậy, Lục Yên sao có thể nhẫn tâm chọn phương án mà cô bạn vừa đề xuất.
“Đi một mình thì ngại lắm.” Lục Yên di dời ánh mắt.
Đặt chồng tập lên bàn sau đó gấp gáp kéo Đinh Băng Băng rời khỏi lớp.
Thế giới cũ, trong ngôi trường mà cô từng theo đuổi, chuyện đánh nhau là vô cùng bình thường. Lục Yên ở phe trung lập thích thì đi xem, lười thì nghe bạn bè xung quanh kể lại. Ngôi trường đứng top đầu trong nước chỉ toàn là con của các nhà quý tộc thượng đẳng, ngày ngày diễn ra ẩu đả rồi lại bị ém xuống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đối mặt với loại chuyện bạo lực học đường không xem là bất ngờ nhưng thú vị thì có một chút, khơi gợi bản tính tò mò.
Cô ngang nhiên đặt tay lên lan can gần ở phòng giám thị, công khai nghe ngóng tin tức.
“Tôi hỏi lại một lần nữa, chuyện đó là chính em gây ra sao?” Nét căng thẳng đều hiển thị rõ trên gương mặt cô giám thị.
Trương Ngạn Duy điềm tĩnh đáp: “Do em gây ra.”
“Bạn học bị đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-danh-cho-anh/2852881/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.