Thẩm An An nhìn thấy một màn tôi hỏi cậu đáp, tức đến nổi giậm chân bỏ về trước.
Lục Yên không quan tâm dáng vẻ đó, vẫy tay chào tạm biệt lớp phó học tập sau đó lên tiếng nhắc nhở: “Đi cẩn thận nhé!”
“Ừm, tạm biệt.”
Trong lúc ngồi đợi Trương Ngạn Duy, cô lôi chiếc điện thoại ra nghịch ngợm, nhân cơ hội hắn không chú ý liền chụp một bức ảnh, không lấy mặt chỉ lấy một góc nhỏ làm cho bức ảnh trở nên thần bí.
“Cậu đang làm gì vậy?” Cô giả vờ bình tĩnh hỏi “Chép bài cho ai sao?”
Hắn thẳng thắn đáp: “Ừm, chép bài bán cho cô.”
Lượng bài bắt buộc phải ghi trong ba tuần và lượng bài tập cần phải làm của tuần trước, nay mới là đầu tuần nên cô không hiểu lý lẽ thường tình của cái trường này, chỉ cần bước sang ngày hôm sau trả bài miệng, kiểm tra lấy điểm hàng tuần, bài kiểm tra tháng để kiểm soát tình hình học tập, đủ loại phải vượt qua.
Trương Ngạn Duy biết cơ hội kiếm tiền đến rồi nên tận dụng nó thôi.
Lục Yên chớp mắt ngạc nhiên nhất thời không biết nên cười hay khóc: “Vì sao cậu chắc rằng tôi sẽ mua?”
“Tôi bán rẻ hơn lớp phó học tập, chữ cũng đẹp hơn.” Hắn thu dọn tập vở cho tất cả vào cặp, chuẩn bị rời đi.
Lục Yên gật đầu, nghe ra cũng hợp lý: “Tôi biết lúc nãy cậu trả lời vì muốn chọc Thẩm An An, nhưng có thể mời cậu một bữa cơm không? Xem như bù đắp ba lần gặp mặt trước tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-danh-cho-anh/2852878/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.