Trương Ngạn Duy đột nhiệm cảm nhận được chút vui vẻ, cái cảm xúc mà từ lâu hắn đã bỏ qua.
“Chỉ cần cô không đòi trả lại tiền.” Hắn đáp lời, giấu nhẹm cảm xúc vào trong.
Lục Yên gật đầu như được mùa, dạo này tiền trong tài khoản cứ trừ dần đều. Tuy phung phí quen tay nhưng đã biết lo gần lo xa.
“Cậu còn nhớ chỗ chúng ta trú mưa không? Tôi xin làm việc ở đấy, trùng hợp nhỉ?” Lục Yên nhai hết thức ăn trong miệng, chậm rãi trò chuyện.
Dòng ký ức ngày mưa đối với Trương Ngạn Duy vô cùng nhạt nhòa, cái hắn nhớ được chính là Trương phu nhân ngày hôm đó đã đến tìm, rồi giao phó một việc.
“Khá thích hợp với cô.” Hắn nhẹ nhàng đáp.
Lục Yên cứng đơ, phản ứng trì trệ trong trì trệ. Người ngoài nhìn vào thân hình và gương mặt của thân chủ, phán đoán đưa ra sẽ giống bảy tám phần với Trương Ngạn Duy.
Rõ ràng gương mặt bọn họ giống đến chín mươi phần trăm, nhưng cô dám cá Trương Ngạn Duy nhìn vào cô của thế giới trước đây, có lẽ không dám nói ra lời này.
Vài nét dịu dàng của thân chủ để lại, Lục Yên nên biết ơn vì điều này.
Cô bĩu môi nói: “Nhưng tôi làm gì có kinh nghiệm trong lĩnh vực đó, sợ rằng chỉ trong một ngày đã làm chúng nó héo hết, lại phải đền tiền.”
Lời nói này không dọa được Trương Ngạn Duy, hắn bình tĩnh đáp: “Xảy ra vấn đề có thể liên lạc với tôi.”
Lục Yên ném thử phần cơm mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-danh-cho-anh/2852862/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.