Lục Yên nhíu mày nói: “Hôm qua tôi để xe bên cạnh lúc ra đã biến mất không chút dấu vết, may là tên đó trả về vị trí cũ. Hôm nay khóa lại cẩn thận, tên đó ngứa tay tháo mất cái bánh trước của xe rồi.”
Trương Ngạn Duy nhịn không được mà lộ ra nụ cười, dạo này hắn cứ thường xuyên như thế.
“Cậu cười gì thế, tớ sắp đến giờ làm rồi.” Cô lo lắng là có cơ sở, cửa hàng bán hoa không có trạm xe buýt.
Người sợ trễ như Lục Yên rơi vào trường hợp này không tự chủ được mà cảm thấy khó chịu.
Hắn điềm tĩnh nói: “Để tôi kiểm tra lại camera.”
Cô ngồi bật dậy vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng theo quan sát trong cửa tiệm làm gì có?
Sau một lúc xem xét ngày hôm qua lẫn hôm nay, cái tên đội chiếc mũ vành tròn lom khom dẫn xe cô đi cũng chính là tên tháo mất cái bánh xe trước.
Cách ăn mặc nói lên là kẻ lắm tiền nhiều của, ngay cả chiếc mũ đang đội, đôi giày đang mang cũng là của thương hiệu nổi tiếng.
Vì sao lại lấy bánh xe của cô, để làm gì chứ?
Lục Yên tức đến buông xuôi: “Tôi biết đã gây ra chuyện nhưng trả thù bằng cách này thì tệ hại thật đấy.”
Yết hầu của Trương Ngạn Duy nhấp nhô muốn che giấu biểu cảm trên gương mặt: “Cô lấy xe của tôi đi làm trước, tan làm trả là được.”
Cô đưa ly nước lên hút một hơi, mệt mỏi nói: “Như thế không hay.”
Người làm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-danh-cho-anh/2852860/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.