Mấy chỗ sưng tấy đã thuyên giảm, nhìn cô trông gương vớt vát lại đôi chút.
Kiểm tra bàn học một lần nữa để đảm bảo không sót lại thứ gì, khi mọi thứ đã chắc chắn Lục Yên rời khỏi phòng, dự tính phải di chuyển bằng xe buýt, chỉ mong sao tìm được chỗ ngồi.
Vừa xuất đầu lộ diện đã nhìn thấy Trương Ngạn Duy đúng bên cạnh chiếc xe đạp, chăm chú lướt điện thoại.
Lục Yên chậm chạp tiếp cận đối phương, gần trong gang tấc mà bạn cùng bàn còn không nhận ra.
“Cậu xem gì thế?” Cô nghiêng đầu khó hiểu “Ảnh hôm qua tôi chưa gửi cho cậu nữa, kết bạn trên IG nhé!”
Trương Ngạn Duy tắt màn hình điện thoại, mất tự nhiên nói: “Tôi không biết cách dùng mạng xã hội.”
“Đơn giản lắm, đến lớp tôi hướng dẫn cho cậu.” Cô híp mắt cười, điểm này thật giống với thân chủ.
“Được.” Ngoài mặt lạnh như tảng băng trôi nhưng hắn thật sự mong chờ.
Mọi thứ diễn ra tiếp theo như muốn cảnh cáo Trương Ngạn Duy, đến lớp Lục Yên lao đầu vào ôn công thức toán, cắm mặt giải bài tập.
Biết trước như thế đã không ghi chú nhắc nhở ngày hôm nay có kiểm tra tuần, đến lúc kiểm tra sẽ cho cô chép bài có lẽ thú vị hơn.
Còn năm phút trước khi tiếng chuông vang lên, Lục Yên chìa tay sang bên cạnh.
Hắn đang giữ im lặng nhìn ngắm bên ngoài cửa sổ, khó hiểu hỏi: “Làm sao?”
“Mượn điện thoại của cậu một chút.” Cô ái ngại nói.
Thầm nghĩ chẳng lẽ đối phương quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-danh-cho-anh/2852836/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.