Cảm giác ấm nóng chạy từ cổ dần dần đến bụng, Lục Yên đặt ly xuống lập tức đứng bật dậy vội vàng đỡ cái đầu của bạn cùng bàn.
Suýt chút nữa đã đập mặt xuống bánh kem rồi, cô gấp gáp hỏi: “Sao vậy? Cậu bị dị ứng sao?”
Cái đầu nghiêng sang một bên cùng với hơi thở đều đặn, Lục Yên thật sự bất an, một mình cô không thể vác người về phòng được, còn cách một khoản khá xa.
Cô loay hoay một lúc đỡ Trương Ngạn Duy nằm xuống sofa, bản thân ngồi xổm, nhìn ngắm khuôn mặt đang say giấc, chỉ biết lắc đầu nói không nên lời, gia chủ đã ngủ trước khách phải làm thế nào đây?
Trôi qua một lúc Lục Yên mạng phép đi vào phòng lấy chăn đắp cho hắn, bản thân quay về vị trí ban đầu ăn nồi lẩu một một, một mình xơi luôn con gà nướng vẫn còn hơi ấm, uống hết một chai rượu sau khi dọn dẹp tất cả rồi ra về.
Giờ này thì thật sự không thể bắt xe về nữa rồi, cô mượn tạm chiếc xe đạp của Trương Ngạn Duy, mặc dù chân miễn cưỡng mới có thể đạp qua vòng.
Trở về phòng trọ Lục Yên cứ thế ngủ một giấc ngon lành, quên cả việc cài báo thức, chuyện trễ học là điều không tránh khỏi.
【Điểm tích lũy trên 20, được +1】
【Điểm tích lũy: 35】
【Nhiệm vụ chính: Giúp một người thoát khỏi ngục tù của bóng tối, tìm thấy ánh sáng của đời mình, tiến độ là 2%】
【Nhiệm vụ phụ: Một điều nhịn chín điều lành, nhẫn nhịn ba chuyện bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-danh-cho-anh/2852822/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.