Nam Thiệu Hàn đưa Tô Mặc đến phòng nghỉ của cô, sau đó ra lệnh cho Hắc Thanh "Kiểm tra thân thể cho cô ấy".
Hắc Thanh nhận lệnh bắt đầu một loạt kiểm tra thân thể cho Tô Mặc. Cuối cùng xác định nói "thưa chủ nhân, tiểu chủ nhân đã được hai tuần, vô cùng khoẻ mạnh".
Bạch Nhất bên cạnh nhịn không được thốt lên "Hắc Thanh, thật sự đã có tiểu chủ nhân sao? Tô Mặc mới ở bên cạnh chủ nhân bao lâu chữ, sẽ không phải là cô ta cắm sừng...." còn chưa nói hết lời đã nhận được ánh mắt lạnh thấu xương từ Nam Thiệu Hàn, Bạch Nhất ngay lặp tức im bặt.
"Được rồi, tất cả lui ra đi" Nam Thiệu Hàn nói.
Bạch Nhất, Hắc Tĩnh và Hắc Thanh đồng thời nói "vâng" rồi quay người ra ngoài.
Trọng phòng chỉ còn hai người, không gian cũng trở nên thoáng hơn, nhưng không hiểu tại sao Tô Mặc lại cảm thấy áp lực hơn.
Nam Thiệu Hàn một tay nắm lấy cằm Tô Mặc, ép cô ngước lên nhìn mình, lạnh giọng nói "em dám mang đứa bé của tôi đi chơi trò nguy hiển này".
Tô Mặc bỉu môi "đứa bé gì chứ, mới chỉ là một giọt máu thôi, hơn nữa em cũng không biết là mình mang thai".
Nam Thiệu Hàn nhẹ nhàng thở ra, ôm chặt cô vào lòng, vừa dịu dàng vuốt tóc cô vừa nói "sau không cho phép đi làm việc nguy hiểm như này nữa".
Tô Mặc nói "được", tựa vào lòng ngực ấm áp của anh, cả đời cứ như vậy mãi cũng tốt. Sau đó cô chợt nhớ ra điều gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-cua-trum-buon-vu-khi/2450445/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.