Không tới năm phút hai chiếc tàu đã gặp nhau, Phương Hạo lên tiếng “Chẳng phải còn rất lành lặn sao?”.
Bạch Nhất trả lời “Tàu của chúng tôi có mìn”.
Phương Hạo gật đầu nhưng cũng không quên châm chọc “Từ khi nào mà Nam lão đại làm việc bất cẩn như vậy chứ?”.
Nam Thiệu Hàn cũng không quan tâm Phương Hạo, bình thản ôm eo Tô Mặc qua tàu của anh ta, Bạch Nhất cùng những người khác cũng lần lượt rời tàu.
Thấy mọi người đã qua hết, Tô Mặc lên tiếng “Đi thôi, không còn nhiều thời gian đâu”.
Phương Hạo liền ra lệnh cho thuộc hạ xuất phát, chiếc tàu liền bắt đâu chuyển động.
Bạch Phong bên này thấy mọi người đã được an toàn liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn cũng không dám lơ là, vẫn giữ tất cả liên lạc.
Phương Hạo lên tiếng “Cách xa như vậy, sao lại biết tôi ở đó, không phải các người đã lén gắn định vị lên người tôi chứ?”.
Không riêng gì Phương Hạo mà là tất cả mọi người ở đây đều tò mò, rõ ràng Tô Mặc không sử dụng bất cứ thiết bị gì mà vẫn có thể biết rõ vị trí chính xác của Phương Hạo.
Bạch Nhất chính là người tò mò nhất bởi vì anh đứng gần Tô Mặc nên đã nhìn thấy toàn bộ sự việc. Đặc biệt là lúc mắt cô biến đỏ sau đó rất nhanh liền trở lại bình thường.
Tô Mặc cười nói “Chút thủ thuật trong ngành thôi mà”.
Sau đó cô nhanh chóng đổi sang chuyện khác hỏi “Vẫn đang tìm kiếm sao?”.
Phương Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-cua-trum-buon-vu-khi/2450312/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.