Qua một máy liên lạc khác, tất cả mọi người đều có thể nghe được cuộc nói chuyện của tiểu Trình.
“Chào bạn cá mập, tớ là tiểu Trình”
“Ừm, tớ có thể nhờ mấy bạn một việc được không?”
“Đúng vậy, mấy bạn hãy đẩy tàu của mẹ tớ vào bờ nhé”.
Những người trên tàu lúc này bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
Phương Hạo nhịn không được lên tiếng “Tô Mặc, không cần ép đứa nhỏ như vậy đâu, đây cũng không phải thế giới cổ tích, không ép ra siêu năng lực được đâu”.
Tô Mặc trừng mắt nhìn Phương Hạo, kiểu người như anh thì biết gì, nên im lặng đi.
Phương Hạo cũng không nói gì nữa, dù sao cũng là con của người ta, người ta muốn làm gì thì làm.
Những người khác cũng cảm thấy Tô Mặc như đang đùa giỡn, đem sự sống chết của mọi người giao vào tay của một đứa bé chưa được năm tuổi.
“Tôi…” một người nữa cũng muốn lên tiếng nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã nghe những người khác hô lên.
“Chuyển động rồi, chuyển động rồi”
“Nhiều cá mập thật đấy”
“Thần kỳ quá đi”
Trong thế giới của bọn họ, ngoài việc giết và bị giết, không ngờ còn có thể thấy được cảnh tượng này.
Phương Hạo không dám tin lên tiếng “Thật sự có siêu năng lực”
Bạch Nhất thích thú nói “Bây giờ nhảy xuống liệu chúng ta có được cưỡi cá mập không”
Tô Mặc gật đầu nói “Tôi nghĩ một mình anh, chắc cũng đủ cho bọn chúng có thêm chút sức lực đẩy tàu”.
Bạch Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-cua-trum-buon-vu-khi/2450311/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.