*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong suốt tiết toán, miệng Trì Dụ không chịu ngưng lúc nào. Lúc thì lẩm bẩm rủa đầu Phó Chỉ An sẽ sớm trọc, lúc thì đẩy tay anh vì khuỷu tay anh lỡ chạm vào bàn cậu.
Cho đến khi cô giáo ném mạnh viên phấn đập vào bàn cậu thì cậu mới chịu ngồi im.
"Trì Dụ, em lẩm bẩm cái gì đấy?" Lâm Tĩnh tâm tình không tốt, vừa bước vào lớp đã thấy Trì Dụ lúc nào cũng hằm hằm cái mặt liền phát sầu.
Sau khi phân chia lớp, giáo viên chủ nhiệm nào cùng mong rằng lớp mình không có Trì Dụ. Mà Lâm Tĩnh đã là chủ nhiệm năm lớp 10 của Trì Dụ, nên cô nghĩ hẳn là vận khí mình sẽ không đen đủi như vậy, chắc hẳn Trì Dụ sẽ không ở lớp cô chủ nhiệm nữa.
Sự thật chứng mình, chuyện này so với trúng xổ số thì xác suất xảy ra còn cao hơn.
Sau một tiết học, Lâm Tĩnh đã mệt lừ, cô không còn cách nào rời mắt khỏi Trì Dụ nữa, cô đứng trên bục giảng nói năm mươi phút, Trì Dụ ở dưới cũng lẩm bẩm năm mươi phút. Trì Dụ cứ mang vẻ mặt khó chịu, và nếu đôi mắt đen của cậu biết nói thì nó cũng đã chửi thề mấy tiếng rồi. Mà Phó Chỉ An ngồi bên cạnh cũng im lặng bất động cả một tiết.
Hai người bọn họ. Một người thì như gif, một người thì như jpg.
*gif là ảnh động, ý chỉ Tiểu Dụ cứ ngồi bên cạnh lẩm bẩm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-khong-ngung-nghi/251644/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.