Sau khi kết hôn, mỗi ngày Hạ Lăng đều giống như đang nằm mơ.
Sáng sớm tỉnh dậy phải hôn một cái.
Trước khi ra ngoài phải hôn một cái.
Giữa trưa gặp mặt phải hôn một cái.
Trước khi về công ty lại phải hôn một cái.
Buổi chiều về sớm, đến văn phòng của y, vừa nhìn y làm việc vừa hôn y đến mặt đỏ tai hồng.
Về đến nhà thì càng chờ không nổi, nhanh chóng đẩy người lên giường ăn sạch sẽ.
Tất cả đều quá tốt đẹp, ngược lại lại có loại cảm giác không quá chân thật.
Hạ Lăng thường xuyên bừng tỉnh lúc nửa đêm, sợ đây chỉ là một giấc mơ, sợ bên người thật ra không có Cung Cầm, mà bọn họ căn bản không hề kết hôn.
Cũng may chỉ cần hắn tỉnh lại, duỗi tay là có thể chạm tới y.
Cung Cầm sẽ mơ mơ màng màng mà nói: "Ngủ đi......" Giống như đang làm nũng, hắn nhịn không được đè lên người y, quậy đến cả hai đều hết buồn ngủ.
Ngày hôm sau Cung Cầm sẽ đuổi hắn tới phòng dành cho khách, đáng tiếc cửa phòng ngủ không khóa, hắn chờ y ngủ rồi mới đi vào, ôm y ngủ đến mỹ mãn cực kỳ.
Cuộc sống như vậy kéo dài thật lâu, lâu đến mức Hạ Lăng cho rằng đây là thiên trường địa cửu.
Cho đến nửa năm trước, trong lúc vô ý hắn nghe được Cung Cầm nói chuyện với bạn của y.
Bạn bè nói: "Các cậu ở bên nhau bảy năm rồi nhỉ?"
Cung Cầm ngẩn người một chút: "Đã lâu như vậy?"
Bạn bè nói: "Đúng vậy, thời gian trôi qua thật mau, vậy mà các cậu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-chinh-la-ngan/160679/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.