Ngồi máy bay từ thành phố H về, Nhan Tiêu nằm mơ. 
Trong mơ là một thế giới tối đen, bầu trời trút xuống những hạt mưa, cuồng phong nổi lên, tia chớp vạch ra rõ ràng trên nền trời đen giống như ngày tận thế. 
Nhan Tiêu đứng ở nơi không có gì che chắn, tóc ướt nhẹp dán vào khuôn mặt, cả người ướt đẫm. 
Không nhớ ra mình định làm gì, tóm lại chỉ đi thẳng, người xa lạ mang dù đen đi qua đi lại cứ như không nhìn thấy cô đứng đó, xa xa không thấy rõ mặt người, tất cả mọi thứ như bị đổ mực lên, cao ốc thành phố cũng màu đen, ánh sáng như không tồn tại. 
Nhan Tiêu chân trần băng qua đường đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc bên kia đường, là ba. 
Cô chạy tới kêu ông nhưng ông vẫn đi thẳng, tựa như không nghe thấy. 
Dần dần, người đi chung với ba nhiều lên, đều là người thân của cô, mẹ, Nhiếp Sơ Sơ, Tiểu Giai... 
Mọi người đều cầm dù đen, đi cùng một hướng. 
Nhưng trong đám người không có Hoắc Trạch Tích. 
Cô rất sợ vội kêu tên từng người một, nhưng không một ai có thể nhìn thấy cô, nghe cô nói, hình như cô cũng không tồn tại. 
Nhan Tiêu đi theo phía sau cùng mọi người đi vào một khu vườn có hoa trắng, còn có tiếng nhạc nặng nề... 
Cô theo bản năng muốn trốn tránh, vòng qua đại sảnh, đi về phía căn phòng nhỏ yên tĩnh bên cạnh. 
Bên trong nhà chỉ nhìn thấy cái bóng mờ, có một tia sáng duy nhất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-an/3148136/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.