Edit: Đầu Gỗ
Ngay lúc này Cố Niệm đã biết thế nào là tự đào hố tự mình nhảy xuống, đang rối rắm tìm cách chống chế, may mắn là dường như Lạc Tu không có ý định truy hỏi tới cùng, tay anh khẽ động.
Động tác này đúng lúc kéo hồn phách đang trôi đi của Cố Niệm trở về, cô nhanh chóng rút bàn tay đang đặt trên tay Lạc Tu lại:
"Xin... xin lỗi anh!"
Lạc Tu vẫn giữ biểu tình ôn hòa nhàn nhạt: "Không sao."
Nội tâm Cố Niệm bắt đầu chìm trong hũ mật: Con trai bảo bối không hề có ý trách cứ mình chút nào, đúng là một đứa trẻ nhân hậu dịu dàng!
Người mẹ già nào đó chưa cảm động được bao lâu thì nhận được ánh mắt ra hiệu của phó đạo diễn. Biết không trì hoãn được nữa, Cố Niệm đợi đạo diễn Cảnh đặt ly sữa xuống mới mở miệng:
"Cảnh đạo, về việc thay đổi người viết thêm kịch bản, cháu mong ngài có thể cân nhắc xem xét lại được không ạ?"
Không ngoài dự đoán, đạo diễn Cảnh cũng không nhìn cô, chỉ nhàn nhàn hỏi lại:
"Cân nhắc cái gì?"
"Dù sao kịch bản này cũng do ba người bọn cháu cùng viết, bất kể là nội dung, phát triển tình tiết cốt truyện hay tâm lý nhân vật không ai hiểu rõ hơn bọn cháu."
Không đợi đạo diễn trả lời, Trác Diệc Huyên đã lạnh giọng chất vấn:
"Ý của cô là, biên kịch chính như tôi không có năng lực sửa kịch bản của cô?"
"Tôi đang nói về mức độ hiểu rõ kịch bản." Ngữ khí Cố Niệm nhỏ nhẹ, vẫn là phong cách lười biếng thiếu ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngong-tu-doi-mama-nang-do-cung/1022133/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.