Dịch: LTLT
Sau khi cười xong, Khấu Thầm để điện thoại xuống.
Cậu không biết tiếp theo phải nói gì, vốn dĩ tìm Hoắc Nhiên cũng không có việc gì, cả ngày đều dính chung với nhau, cũng nói hết một ngày, thực sự không có gì để nói nữa.
Rõ ràng không có gì để nói nhưng cậu lại không dám cầm điện thoại mãi, cứ sợ ngón tay của mình không kiểm soát được nói ra câu nào đó mà cậu chưa chuẩn bị xong.
Hay là để xuống đi.
Nhưng chắc Hoắc Nhiên không nhận ra được cảm giác của cậu, điện thoại bị vứt lên bàn sau mấy giây lại vang lên.
Khấu Thầm cầm lên, nhìn thấy là tin nhắn Hoắc Nhiên gửi đến.
–?
Cậu định trả lời lại một dấu chấm hỏi, nhưng lại sợ Hoắc Nhiên chửi thế là búng tay một cái: “Soái!”
Soái Soái chạy đến ngồi bên cạnh cậu, móng vuốt đặt lên trên đùi cậu.
Khấu Thầm mở video, nói với Soái Soái: “Nào, Soái Soái, hỏi thăm anh Nhiên Nhiên đi.”
Soái Soái hướng về camera sủa mấy tiếng.
“Giỏi.” Khấu Thầm sờ đầu nó, “Lại hát cho anh Nhiên Nhiên một bài đi.”
Soái Soái nhìn cậu.
“Hát! Mau lên!” Khấu Thầm búng lỗ tai nó.
Soái Soái không thèm để ý.
“Chó ngốc.” Khấu Thầm chậc một tiếng, ngẩng đầu lên, “À hú…”
Soái Soái lập tức ngẩng đầu hú theo cậu, hú hú! À hú! Hú!
Dưới lầu truyền đến giọng nói của Khấu Tiêu: “Im miệng! Hai đứa điên hả? Trăng tròn hay sao mà hai đứa hú?”
“Được rồi, đi chơi đi.” Khấu Thầm tắt video, xoa đầu Soái Soái.
Soái Soái nhảy về lại sô pha xem ti vi, cậu gửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngong-cuong-khinh-cuong/1346743/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.