“Muốn hỏi về chuyện trước đây?”
Ngạo Lăng Cẩn ngồi trên giường, lạnh nhạt nói đến mức chẳng thèm nhìn mặt Lam Hạ một lần.
Lam Hạ đứng ở góc phòng, rụt rè gật gù hai cái.
Gấp quyển sách trên tay lại, đặt xuống bàn. Ngạo Lăng Cẩn lúc này mới nhìn Lam Hạ bằng loại ánh mắt vô tình đầy xa cách.
Không hề nghĩ đến việc Lam Hạ sẽ cảm thấy tổn thương ra sao, tàn nhẫn nói: “Ba mẹ của con là hai kẻ không ra gì! Là thứ thấp hèn cặn bã nhất nằm dưới đáy sâu của xã hội.”
“Nếu con hỏi ta dùng từ gì để miêu tả ngắn gọn nhất về họ. Thì đó chỉ có thể là thối nát mà thôi!”
“Con còn muốn biết nữa chứ?”
Ngạo Lăng Cẩn nghiêm mặt hỏi, Lam Hạ đứng trơ người giữa phòng, với một vẻ mặt trẻ con sắp khóc đầy tội nghiệp.
Tuy nhiên, cô vẫn kiên quyết trả lời: “Muốn!”
“Con muốn biết, vì sao họ lại đưa con cho cha nuôi?”
“Ồ, thật dũng cảm!” Ngạo Lăng Cẩn khẽ bật ra tiếng, thoạt đầu nghe như lời khen ngợi nhưng thực chất lại là không.
Trong mắt anh hiện giờ toàn là giận ý, dường như người mà anh đang nói đến làm anh căm ghét vô cùng.
Hơn hết, đó là sự khinh bỉ.
Anh đứng dậy, đi về phía Lam Hạ. Dáng người cao lớn chậm rãi đi qua trước mặt cô gái nhỏ, anh trầm giọng, cay nghiệt nói: “Ba mẹ ruột của con nợ nần chồng chất, vứt bỏ con ngoài đường để cao bay xa chạy.”
“Vậy, con có nhớ thế nào mà con có mặt ở bệnh viện hay không Lam Hạ?”
Câu hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngong-cuong-chiem-doat/1516913/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.