Trong phòng một mảng hỗn độn.
Tống Văn ngồi trên ghế sofa đã được dọn dẹp sạch sẽ, vừa khóc vừa nhận điện thoại của ba mẹ, cô hét lên với bên kia " Vì sao lại hỏi con—— sao không đi hỏi anh ta?! Là anh ta muốn ly hôn với con, là anh ta lừa dối chứ không phải con! Con xin ba mẹ! Đừng gọi con nữa!"
Cô cúp điện thoại, bắt đầu khóc nức nở, vừa khóc vừa chửi bới Thư Tâm ở trong bếp " Tất cả đều là lỗi của cô, các người là một đôi cẩu nam nữ......các người hủy hoại tôi, đồ khốn nạn".
Thư Tâm mang ra một bát mì với hai quả trứng luộc nằm trên đó, rắc thêm một chút vừng.
Tống Văn thích ăn hạt vừng.
Lăng Thiệu, người đã sống với cô ấy hai năm, thậm chí còn không biết những chi tiết nhỏ như vậy.
Nhưng cô nhớ rõ.
Ngay cả khi họ đã xa nhau gần sáu năm kể từ khi tốt nghiệp đến nay.
Tống Văn hít hít mũi nhìn hai quả trứng luộc, sau đó liếc nhìn Thư Tâm trên sô pha, rất muốn hất cả bát mì vào mặt cô.
Nhưng cô đã cầm lấy chiếc đũa đưa cho Tống Văn, nói với rằng: "Ăn xong rồi hẵng dùng nước canh mà tạt, nếu không rất lãng phí."
Cô nhẹ giọng nói, sau khi nói xong liền lấy khăn giấy lau nước mắt, nước mũi cho cô ấy.
Tống Văn nhắm mắt lại, cầm lấy đôi đũa, cúi đầu ăn.
Từ hôm đó đến nay, cô không ăn một bữa nào.
Thời điểm đau dạ dày, cô mở tủ lạnh ra có gì ăn nấy lấp đầy bụng, cô không nhớ mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-yeu-duong-vung-trom/658060/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.