Lăng Thiệu lên xe, anh nhét vali của Thư Tâm vào cốp xe, sau đó đi theo cô ngồi vào ghế sau.
" Đi đâu?" Tài xế liếc kính chiếu hậu hỏi.
Cô mở miệng muốn nói, vốn dĩ cô định trở về nhà mẹ đẻ, nhưng bây giờ......có anh ở bên cạnh cô, cô rõ ràng không thể quay về nhà. Cô chỉ có thể......
Cô không nói gì cả, anh thay cô nói " Gần đây có khách sạn nào đến đó là được"
Tài xế lái xe lại nhìn vào kính chiếu hậu, người phụ nữ ngồi ở ghế sau cúi đầu, không biết có đồng ý hay không, vì lý do an toàn, tài xế hỏi thêm " Ai, cô gái, hắn muốn tới khách sạn, cô là tự nguyện đi theo sao?"
Thư Tâm bị hỏi đến đỏ mặt, cô trả lời bằng tiếng địa phương ".....tự nguyện".
Người lái xe " À" một tiếng rồi nói " Tôi thấy cô trời đã tối muộn còn xách vali, hay là bị ai lừa, đây là bạn trai của cô?
Cô cắn cắn môi nhỏ giọng nói ".......là chồng tôi".
"Ồ". Người lái xe nở nụ cười " Người ở noi khác sao?, tiếng phổ thông rất chuẩn còn dễ nghe, lớn lên còn cao, cùng cột đèn giống nhau a"
Thư Tâm không thể nhịn được cười.
Bọn họ dùng ngôn ngữ địa phương Lăng Thiệu nghe có chút không hiểu, thấy cô cười, nhéo nhéo tay cô hỏi " Cười gì vậy?"
Cô nghiêng đầu đến bên tai anh và nói " Tài xế nói anh lớn lên trông giống như cột đèn nha".
Hơi thở nóng bỏng cùng với hương thơm từ cô tràn vào tai anh một chút, côn thụt giữa hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-yeu-duong-vung-trom/658051/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.