Phòng bếp một mảng hỗn độn.
Dưới đất là những mảnh sứ thuỷ tinh vỡ cùng xoong nồi.
Vô số mảnh kính vỡ văng tung tóe trên bàn trà cùng ghế sofa.
Lý Đức Hải thở hổn hển quỳ trên sàn nhà phủ đầy kính vỡ.
Anh quỳ xuống trước mặt Thư Tâm, tự tát mình một cách thô bạo, khóc lóc kéo ống quần cô " Vợ, anh.....anh sai rồi.....anh quên.....anh đã quên......chúng ta đem nó đều quên hết đi, sau này chúng ta sẽ sống tốt hơn được không?"
Thư Tâm bình tĩnh nhìn anh " Lý Đức Hải, buông ra"
Anh khóc lóc lắc đầu " Đều trách anh được không? Em không đi được không? Anh xin em.......anh lạy em......cầu xin vợ......không có em anh làm sao sống được! A? Anh không thể không có em"
Thư Tâm hít một hơi thật sâu cố nén nỗi chua xót, cô nhìn Lý Đức Hải nhẹ giọng nói " Buông tha tôi đi, Lý Đức Hải, tôi ở trong cái nhà này không thở được nữa".
Lý Đức Hải ngón tay giữ chặt ống quần của cô, chính là không muốn buông cô ra.
Cô cũng không giãy giụa.
Bầu không khí giằng co.
Anh đột nhiên hỏi " Người đàn ông đó là ai?"
Thư Tâm bình tĩnh nhìn anh " Anh định làm gì?"
Lý Đức Hải đột nhiên đứng dậy lao vào bếp, cầm dao ra " Anh muốn giết hắn—"
"Đi, giết anh ta, sau đó vào tù" Cô đứng ở cửa nhẹ giọng nói " Vận khí tốt, bốn mươi đến năm mươi năm nữa anh sẽ có thể ra tù, ba mẹ anh cũng không cần chăm sóc khiến cho họ tự sinh tự diệt, vừa vặn cũng có thể thả tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-yeu-duong-vung-trom/658050/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.