Chiều cao của Lăng Thiệu đặc biệt dễ thấy giữa nhóm người, anh ấy quá cao còn hơn rất nhiều so với giáo viên nam bên cạnh, anh mặc đồ thể thao đã sớm ướt đẫm cơ ngực cùng cơ bụng rắn chắc bên dưới đều được phác hoạ qua lớp áo.
Cánh tay dài vươn ra lừa bóng, một tay vươn qua đầu Vương Thành Chính hướng vào rổ ghi bàn.
Vương Thành Chính không nóng nảy chút nào " Anh à, em sai rồi, em thật sự sai rồi....."
Lăng Thiệu nhếch môi nở nụ cười " Mười quả bóng, ngươi giữ lại cho tôi, nếu không giữ được tôi sẽ đập nát trán của cậu".
"Ca...." Vương Thành Chính một bên cản cầu, một bên xin lỗi " Em nhớ lúc anh kết hôn, chị dâu không giống thế này, sao hai năm không gặp nhau mà trở nên xinh đẹp như vậy? cũng trách mắt em bị mù, thật sự, nhận sai người.......em sai rồi —"
Anh ta đi được một lúc, Lăng Thiệu đã đè anh ta tới cột bóng rổ, treo người lên, Vương Thành Chính không kịp né tránh, lập tức ngã xuống đất.
Thư Tâm trên sân khấu bị kinh hãi, cô đứng lên che miệng, lo lắng rằng Lăng Thiệu sẽ làm anh ta bị thương.
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, anh đã đưa tay ra kéo Thành Chính đứng lên.
" Đừng giả chết".
Vương Thành Chính muốn khóc không ra nước mắt " Ca....em thật sự sai rồi".
?
Anh đã rót 11 trái vào rổ lại trên sân, lần nào anh cũng đem Vương Thành Chính hạ đến thảm. Sau lần thứ 11, Vương Thành Chính không thể đứng dậy được. Anh ta ngồi trên mặt đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-yeu-duong-vung-trom/658042/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.