Thư Tâm thất thần nhìn chằm chằm vào sân bóng rổ, cô không để ý rằng mình nhìn chằm chằm vào một chỗ thật lâu khiến một giáo viên nam đang chơi trên sân bóng rổ tự mình đa tình nghĩ rằng cô đang nhìn anh ta.
"Chào".
Thư Tâm sửng sốt một chút rồi nhìn lên, chỉ thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Anh ta có vẻ cũng là giáo viên thể dục, thân hình cao 1m78 rất thấp so với Lăng Thiệu.
"Xin chào?" Thư Tâm do dự đứng lên, cô nghĩ rằng mình vô tình chiếm chỗ của anh, hoặc là bọn họ sắp thi đấu, người ngoài không được phép ngồi ở đây.
" Cô muốn xin wechat của tôi sao?" Nam nhân hỏi xong, anh ta chỉ vào sân bóng rổ " Cô vừa nãy vẫn luôn nhìn tôi".
Thư Tâm kinh ngạc mở miệng " A...xin lỗi, vừa rồi tôi hơi thất thần....không phải đang nhìn anh a...."
"....."
Anh ta có chút xấu hổ, gãi tóc sau đầu cười cười " Được rồi, da mặt tôi dày, có thể hay không cho tôi xin wechat, về sau có cơ hội sẽ mời mời cô đi ăn cơm".
Thư Tâm lớn lên xinh đẹp, mặc một chiếc váy liền màu đỏ hở vai làm cho khuôn mặt cô thêm hết sức mềm mại và kiều mị, làn da lộ ra trắng nõn như tuyết. Khoảnh khắc cô lơ đãng, không biết bao nhiêu trái tim đàn ông đã bị đã lỡ nhịp.
Bọn họ chơi bóng mà ai nấy đều thất thần liên tiếp mà nhìn cô, nhưng cô vẫn đang ngẩn người không nhìn thấy bọn họ.
Thư Tâm đang định từ chối, thì thấy Lăng Thiệu tiến tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-yeu-duong-vung-trom/658041/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.