- Có mãng xà! Nó lớn lắm.
Gia Linh đưa tay nắm chặt vai anh, mặt mũi tái mét không còn chút máu. Thân thể cô run lên từng đợt, không nói gì thêm Mặc Nhiễm liền ôm lấy thân thể yếu ớt đó của cô, bàn tay to lón cố gắn vỗ lên tấm lưng nữ nhân thật dịu dàng.
- Không được sợ! Chẳng phải đã có ta rồi sao?
Nghe anh nói dứt câu, cô mới bình tĩnh lại hoàn toàn. Đảo mắt nhìn xung quanh vô cùng đề phòng, vừa thấy cô Minh Hạo có chút bất ngờ, nhưng ánh mắt anh dần trở lại vẻ lạnh lùng và thất vọng. Cố không để ý tới cảnh tình cảm của hai người kia trước mắt mà tập trung theo dõi tình hình xung quanh. Từng cơn gió thổi nhè nhẹ nhưng cũng mang lại cảm giác lạnh hết sống lưng, tiếng lá cây xào xạt càng tăng thêm không khí căng thẳng.
- Làm sao đây? Lúc nảy ta còn thấy...
Giọng cô run run cất lên, nhưng chưa nói hết câu đã bị lam cho cứng họng. Con mãng xà từ xa bò đến rất nhanh, nó đúng là rất to. Cái thân màu đỏ tươi như máu người đó, ánh mắt của nó vô cùng lạnh lẽo và đầy sát khí như muốn ăn tươi bọn họ. Lưỡi nó thè ra rất kinh tởm, ngay lập tức Mặc Nhiễm và Minh Hạo rút kiếm trong tay ra, vô cùng thận trọng đề phòng. Bọn quân lính cũng theo đó mà xếp thành vòng tròn bảo vệ Vương Gia đáng kính của họ. Cánh tay rắn chắc to lớn của anh đưa ra che chở cho Gia Linh, phất tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-vuong-gia-phuc-hac/2627565/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.