- Tất cả mọi người chạy theo!
Tất cả bọn họ đều cùng nhau chạy về phía trước đường lên đỉnh núi, thật không ngờ chỉ làm cho một cái cây xung quanh bị chảy dịch độc mà các cây xung quanh nó từ 10 mét cũng bắt đầu có biểu hiện như vật, mặt đất từ từ bị ăn mòn, một số quân lính phía sau không cẩn bị nó dính vào người, làm cho thủng da thịt kêu lên đau đớn. Gia Linh vừa chạy vừa nhăn mặt, thứ này chẳng khác gì là axit cả! Thật đáng sợ.
Chạy được một đoạn khá xa thì cũng thoát khỏi đám cây dị thường kia, Gia Linh dừng chân thở hỗn hển mồ hôi trên người cũng chảy ướt đẫm. Bây giờ đến cả cái cây cô cũng không dám dựa vào, chỉ có thể nương tựa vào người Mặc Nhiễm. Anh cũng không nói gì để yên cho cô dựa dẫm, gương mặt lạnh lùng của hai tên nam nhân đảo qua mọi vật xung quanh, đảm bảo an toàn mới dám thả lỏng.
- Xem ra cái nơi này không thể tùy tiện, phải đặc biệt cẩn trọng!
Minh Hạo im lặng nảy giờ cũng lên tiếng nhắc nhở, mới đây thôi mà đã gần chiều tối. Ai cũng đã thấm mệt, Gia Linh ngồi xổm xuống mặt đất thở dài ôm cái bụng nhỏ đáng thương đang kêu ùng ục, từ sáng đến giờ cái gì cô cũng chưa ăn mà đã phải vận động hao tốn nhiều thể lực như vậy rồi. Thấy trời gần sụp tối, Mặc Nhiễm lên tiếng lạnh lùng căn dặn bọn thuật hạ:
- Mau đi những cành cây khô về đây, trời đã trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-vuong-gia-phuc-hac/2627563/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.