"Mộc Miên à, còn chuyện này nữa, nhà mình các phòng mới vừa tu sửa lại, vẫn còn nghe nồng nặc mùi sơn rất khó chịu, con không ngại để bác sĩ Cố ngủ cùng phòng chứ?
"Dạ, sao ạ? Ngủ...ngủ cùng phòng?"
Mộc Miên bất ngờ, trợn mắt hét lớn, sắc mặt ngượng ngập, ửng hồng nhìn Cố Thành xong liền quay sang nhìn Sáu. Không phải chứ? Rõ ràng Sáu đang làm khó cô mà. Đúng là các phòng dành cho khách ở vừa được tu sửa lại, nhưng nếu Mộc Miên nhớ không nhầm thì cũng gần một tuần rồi, chẳng nhẽ vẫn còn lưu mùi sơn?
Cố Thành vẫn đứng im đó thể hiện bộ dạng vô tội, Sáu thấy Mộc Miên ngại, khó xử, Sáu cong môi cười cười, làm ngơ khều khều cánh tay cô khẽ giọng hỏi lại.
"Sao vậy Mộc Miên? Con không đồng ý hả?"
"Sáu ơi, con..."
"Mùi sơn không tốt có sức khỏe, ngửi cả đêm sẽ sinh bệnh mất, Cố Thành tốt với con như vậy, lẽ nào con muốn cậu ấy ra nhà sau ngủ ở phòng của người hầu?"
Sáu nhanh nhạy cắt đứt lời của Mộc Miên nói với giọng ủ dột thương xót. Dĩ nhiên Mộc Miên không muốn anh ra nhà sau ngủ rồi, nhưng cũng không thể để Cố Thành ngủ cùng phòng. Mộc Miên nuốt nước bọt, bàn tay nhỏ nhắn bấu chặt mép váy.
Tuy đây không phải lần đầu tiên anh và cô ở cùng nhau nhưng đợt trước cả nhà đi vắng hết nên Mộc Miên đỡ khó xử. Còn lần này? Mộc Miên cắn răng im lặng. Sáu chăm chú quan sát thái độ của cô, Sáu biết chắc thế nào Mộc Miên cũng sẽ mềm lòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-ve-ben-anh/906522/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.