"Mẹ...mẹ sang nhà Mộc Miên, không phải hồi chiều mẹ nói nhớ cháu nội hả? Con sẽ đưa mẹ đi."
"Mày điên rồi hả con?"
Bà nhướng mày, dửng dưng liếc mắt sang phía Tùng Quân đang lật đật từ thư phòng chạy ra, trên tay còn cầm sẳn cả cái áo khoác. Gương mặt của Quân vô cùng gấp gáp, Bà đưa ngón trỏ chỉ vào đồng hồ lớn, gằn giọng.
"Nhìn xem mấy giờ rồi? Mày không định để hai mẹ con Mộc Miên ngủ hay sao? Muốn qua bên đó làm loạn."
"Mà mày nghĩ chạy sang đó con bé Mộc Miên mở cửa cho mày vào chắc?"
Tùng Quân nghe xong nét mặt liền trùng xuống, u uất khó chịu, đôi lông mày đen tuyền nhăn nhúm. Quân không quan tâm, dù không được vào nhà, Quân cũng chấp nhận, chỉ muốn biết liệu giờ Mộc Miên đang làm gì? Còn ở với Cố Thành không? Bởi Quân gọi mà cậu ta không bắt máy, càng làm lòng Quân day dứt.
Mẹ kiếp, thật sự tức chết đi được.
Tùng Quân siết chặt cái áo trong tay, nhìn qua bà, có vẻ như không hề bận tâm, bà chỉ chăm chú vào bộ phim đang chiếu trên ti vi. Quân cau có làu bàu.
"Ngủ? Hừ, có phải ngủ không hay đang làm những chuyện bại hoại, xấu hổ."
Mẹ Quân nghe thế liền đen mặt, bà hùng hồn bỏ luôn cảnh phim quay sang nhìn chằm chằm Quân, bà không kiềm chế được thẳng tay ném cái gối ôm lên người Quân, bà đứng bật dậy tức tối mắng chửi.
"Bại hoại, xấu hổ? Thằng khỉ, mày mở mồm nói mà không cảm thấy hổ thẹn? Tính ra mày mới là cái thằng bại hoại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-ve-ben-anh/906506/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.