"Cô mau dọn hết đồ đạc rồi mang đứa bé cút xéo khỏi đây."
"10h rồi, chị còn định chèo kéo ở đến bao giờ?"
"Chẳng phải đêm qua ký đơn ly hôn rồi sao? Cũng nên biết thân biết phận mà đi chứ"
Tiêu Nhi õng ẹo, bản thân cứ dính chặt vào người Quân kiểu không xương, vênh mặt, hóng hách trề môi mỉa mai Mộc Miên, Tùng Quân đứng đó, dáng vẻ hằm hằm liếc cô không rời, chắc vẫn cay cú cái vụ đêm qua Mộc Miên xô ngã Tiêu Nhi ấy? Eo ôi, đàn ông gì mà nhỏ mọn, không biết phân biệt phải trái thế? Đúng là trời sinh một cặp.
Mộc Miên lạnh nhạt, cố tình không đáp, Mộc Miên chả thèm đôi co lại thêm mệt mỏi, cô lẳng lặng đi vào trong bếp mở tủ lạnh lấy nước uống, Quân tức tối, cau có, nhíu mày bất mãn thái độ kia của Mộc Miên. Không còn là dâu con trong nhà nên liền coi thường người khác đấy à?
Tiêu Nhi xịu mặt, véo vào tay Quân, giận lẫy.
"Quân, anh thấy không, chị Miên chẳng coi em ra gì, em nói chuyện mà chị ý còn làm lơ"
"Thế mà bảo được dạy dỗ tử tế, khéo không được ai dạy cũng nên?"
"Bố mẹ chị đâu rồi, không biết dạy chị? Đúng thật vô phúc..."
Nghe đến đây Mộc Miên đang uống nước liền dừng lại, nét mặt bỗng dưng thay đổi, nãy giờ hình như Mộc Miên kiềm chế im lặng nhịn, hai người kia cứ được đà càng lấn tới? Tiêu Nhi, cô nghĩ mình là ai mà được phép nhắc tới bố mẹ tôi chứ?
Miên đập mạnh cốc nước xuống bàn, khiến nó vỡ vụn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-ve-ben-anh/906485/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.