"Nếu đã ký, rời khỏi đây, thì nhớ đem cả đứa bé con cô đi, tôi không chịu trách nhiệm nuôi dưỡng nó."
"Tùng Quân tôi không bao giờ xem đứa nhỏ đó là con, cảm phiền cô, mang đi hộ."
"Tôi và Tiêu Nhi còn có kế hoạch sinh con."
Quân dửng dưng, khoanh tay, dáng vẻ đáng ghét, từng câu từng chữ nhấn mạnh lớn giọng.
Mộc Miên nghe xong, nghiến chặt hàm răng, nhẫn nhịn, nét mặt lạnh nhạt, hời hợt ngước nhìn người đàn ông ngồi trước mắt, Mộc Miên cảm thấy buồn cười. Cô khinh bỉ những lời nói đay nghiến từ Quân thốt ra.
Được, nếu anh đã nhẫn tâm, phũ phàng thế rồi? Mộc Miên tôi cũng chẳng còn gì để mà nhún nhường, da diết chịu đựng, cứ coi như 3 năm qua là tôi đền đáp bác gái đã nuôi dưỡng, giúp đỡ, khi bố mẹ tôi qua đời.
Kể từ giờ, hai chúng ta chính thức cắt đứt, Trương Tùng Quân? Là anh vô tình trước đấy.
Mai sau anh đừng trách tôi? Mộc Miên thả lỏng cơ thể nãy giờ đang gánh gồng.
Mộc Miên điềm đạm cất cây bút, cầm đơn ly hôn lên thẳng thừng ném vào mặt Quân, khiến Quân sựng người trợn mắt, Quân tức giận đập tay xuống bàn, không để Quân kịp mở miệng, Mộc Miên nhếch mép gay gắt đáp.
"Đây, thứ anh muốn tôi đã cho rồi, cầm đi."
"Tùng Quân, anh yên tâm, con của tôi nhất định sẽ không bao giờ dính dáng đến loại đốn mạt như anh."
"Anh nghĩ bản thân xứng đáng nuôi con trai tôi ư? Có loại người như anh là ba thì thật sự bất hạnh."
"Con tôi, sẽ mang họ Mộc."
Khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-ve-ben-anh/906484/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.