Dây đỏ
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Đơn độc hành tẩu nhân gian mấy mươi năm qua, thỉnh thoảng nghe thấy những cái tên quen thuộc từ cuộc trò chuyện của những người xa lạ vô tình ngang qua. Ghé lại nghe vài câu sau đó lẳng lặng bỏ đi như hàng ngàn hàng vạn người qua đường khác.
Những năm qua, dường như có thêm một thứ gì đó tách biệt hắn và hồng trần đầy rẫy hỉ nộ ái ố này. Buồn vui trên đời đều là chuyện của người khác, không có liên quan gì tới hắn. Đi qua nhiều nơi, gặp được nhiều chuyện, khó tránh có kẻ có ý đồ tiếp cận hắn. Nhưng đối với hắn, tình cảm của họ dù là tình bạn hay tình yêu hay thứ gì khác đều như lá liễu được cơn gió đưa đến, phất tay một cái là bay mất, không để lại chút dấu vết.
Hắn không dừng lại ở một địa điểm quá lâu, không có nơi đi chốn ở ổn định, phiêu bạt muôn nơi. Dạo trước, hắn vừa từ cực Bắc lạnh lẽo xa xôi trở về, chưa kịp nghĩ xem nơi nào phải đến tiếp theo, chỉ mới dừng chân nghỉ tạm ở một tiên phường gần đó, thế là bất chợt gặp được thằng bé đó. Tuy là con trai nhưng rất giống mẹ nó lúc nhỏ, vì thế hắn vừa nhìn đã nhận ra ngay. Không biết do trong lòng còn vương vấn cố nhân hay chỉ đơn thuần là trí nhớ tốt.
Nhớ lúc Chiêu Nhạc còn nhỏ tính tình cũng chẳng tốt là mấy nhưng com bé không bao giờ la hét để phát tiết cảm xúc, chỉ thích xụ mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-tro-ve/2442757/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.