Chương trước
Chương sau
"Sau này em hãy chăm sóc ba mẹ anh nhiều một chút!" Tần Hằng mỉm cười nói.
"Thôi đi, em còn có ba mẹ phải chăm sóc đấy, chúng em chờ anh trở lại nhà họ Tần." Tần Thâm nói, trong lòng anh ta rất chờ mong ngày đó.
Tần Thâm nói xong, bầu không khí chùng xuống, vì mọi người đều biết, trong lịch sử mấy trăm năm ở nhà họ Tần, căn bản không có ai bị trục xuất khỏi nhà họ Tần mà có thể quay trở lại lần nữa.
"Ngài Khổng, lão Hoàng, mọi người cũng đến tiễn tôi sao, thật ngại quá." Tần Hằng phá vỡ xấu hổ, nhìn về phía Khổng Quý Quân và lão Hoàng nói.
Trong cuộc cạnh tranh giữa Tần Hằng và Tần Nguyên, từ khi vừa bắt đầu bọn họ đã lựa chọn ủng hộ Tần Hằng, giờ Tần Hằng rời đi, mấy người Khổng Quý Quân chắc chắn sẽ bị Tần Nguyên đả kích mạnh mẽ.
Khổng Quý Quân và lão Hoàng lập tức lắc đầu, bọn họ thật lòng thích thái độ làm người của Tần Hằng, nên cam tâm tình nguyện đi theo anh.
"Mọi người đều tới rồi, mà Lâm Châu đó cũng không tới tiễn cậu Tần, uổng cho bình thường cậu Tần đối xử với cô ta tốt như vậy" Tiểu Phong thầm nói, bốn cô gái "Phong Hoa Tuyết Nguyệt" không đau lòng lắm, vì theo các cô, nhà họ Tần động một chút lại muốn dùng gậy đánh người, Tần Hằng ở nhà họ Tần rất nguy hiểm, bị trục xuất khỏi gia tộc lại rất tốt.
"Lâm Châu đã được chú Chín mang về rồi, ba con họ đã 20 năm không gặp, chắc chắn có rất nhiều chuyện để nói." Tần Thâm giải thích.
Tần Hằng khẽ gật đầu, mỉm cười nói: "Cám ơn mọi người đã đến tiễn tôi, tôi rất vui, giờ tôi phải đi rồi, tạm biệt."
Tần Hằng vẫy tay với tất cả mọi người, xoay người cùng bố cô gái 'Phong Hoa Tuyết Nguyệt' đi về phía trực thăng.
Máy bay trực thăng khởi động, chậm rãi bay lên cao, Tần Hằng mỉm cười vẫy tay với người thân dưới mặt đất, anh nhìn thấy mẹ che mặt khóc, Tần Duy Thành dìu Triệu Minh Minh, Tần Thâm thì xoay lưng lại, không biết có phải cũng rơi lệ hay không, lão Hoàng và Khổng Quý Quân đều vẻ mặt khổ sở.
Người trên mặt đất dần dần nhỏ thành hạt gạo, vừa quay đầu lại, Tần Hằng cũng nhịn không được nữa, gục đầu vào trên đùi khóc lên.
Từ nay về sau, anh không còn là người nhà họ Tần nữa, sau này muốn gặp ba mẹ và mấy người Tần Thâm chắc chắn đều rất khó khăn.
"Cậu Tần "
Bốn cô gái "Phong Hoa Tuyết Nguyệt" nhỏ giọng nỉ non, các cô căn bản không hề nhìn ra, vừa rồi khi ở sân bay, dáng vẻ rất bình thường đó của Tần Hằng là giả vờ, lúc này các cô mới cảm nhận được cảm xúc thực sự của Tần Hằng, nên trong lòng cũng trở nên hết sức khó chịu.
Bốn cô gái vây quanh Tần Hằng, dịu dàng an ủi anh.
"Cậu Tần, anh còn có chúng tôi, chúng tôi sẽ không bao giờ rời bỏ anh."
"Đúng vậy, có bốn người chúng tôi hầu hạ anh, chắc chắn thoải mái hơn ở nhà họ Tần rồi."
"Trong lòng anh có gì không thoải mái cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ yên tĩnh lắng nghe, nói ra trong lòng sẽ thấy dễ chịu hơn."
...
Tiểu Phong và Tiểu Hoa đặt tay lên lưng Tần Hằng, nhẹ nhàng vỗ, Tiểu Tuyết kéo tay Tần Hằng, Tiểu Nguyệt ngồi xổm trước mặt Tần Hằng, Tần Hằng chính là tất cả của các cô.
Có bốn hồng nhan tri kỷ ở bên người, trong lòng Tần Hằng đúng là cảm thấy khá dễ chịu.
"Cảm ơn!" Tần Hằng từ từ đứng lên, tựa ở chỗ ngồi, chậm rãi nhắm mắt lại, Tần Hằng rất mệt mỏi, anh muốn đi ngủ, tất cả phiền não này sẽ rời anh mà đi.
Tần Hằng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, lúc này bốn cô gái "Phong Hoa Tuyết Nguyệt" mới an tâm một chút.
Hiện đã là 12 giờ đêm, đêm rất lạnh, vì Tần Hằng đã bị trục xuất khỏi nhà họ Tần, nên đưa anh rời khỏi Thiên Đảo là chiếc máy bay trực thăng cũ kỹ nhất, cửa sổ còn hơi hở, trong lúc ngủ mơ màng, người Tần Hằng hơi run lên.
"Cậu Tần rất lạnh." Tiểu Nguyệt lập tức phát hiện.
"Tiểu Hoa, cô và tôi cùng ôm cậu Tần đi." Tiểu Phong khẽ nhíu mày nói với Tiểu Hoa đang ngồi phía bên kia của Tần Hằng.
Tiểu Phong và tiểu Hoa cùng ôm nửa người Tần Hằng, nhiệt độ cơ thể các cô giữ ấm cho Tần Hằng.
"Hai người các cô nghỉ ngơi trước đi, tôi và Tiểu Hoa ôm đến nửa đêm, hai người các cô ôm nửa đêm về sáng." Tiểu Phong sắp xếp nói.
Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt đồng ý, ngồi tại chỗ của mình nghỉ ngơi.
Vì để cho Tần Hằng ấm áp hơn một chút, Tiểu Phong dán sát người mình lên người Tần Hằng, cô ta còn cởi áo ra, một tay kéo áo, phủ lên người Tần Hằng.
Tiểu Hoa cũng làm theo.
Hai người liếc nhìn nhau, nhìn đối phương tựa trên người Tần Hằng, cảm giác như thân mật giữa người yêu, đều không khỏi hâm mộ đối phương, lại lập tức nghĩ đến, lúc này mình cũng đang ôm Tần Hằng như vậy, trong lòng vừa mừng thầm vừa hưng phấn.
Nhìn thấy đối phương cười, hai người bọn họ đều tưởng đối phương đang cười mình, gương mặt đều đỏ ửng lên.
Tiểu Phong và Tiểu Hoa nhắm mắt lại, cảm nhận được cơ thể rắn chắc của Tần Hằng, hai người đều nảy ra một ý nghĩ to gan, nếu mình vĩnh viễn có thể tựa ở trên người cậu Tần thì tốt biết bao.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đã lập tức bị hai người phủ định, các cô chỉ là hầu gái của cậu Tần, không xứng với cậu Tần.
Máy bay trực thăng bay suốt 7 tiếng, rồi hạ cánh ở sân bay Lâm An.
Khi chạm đất chỗ ngồi hơi chao đảo một chút, Tần Hằng mở mắt, cảm giác trên người thật ấm áp, xem xét, đúng là hai cô gái Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt đang ghé vào trên người mình, các cô còn cởi áo dùng phủ lên cho mình.
Tần Hằng vô cùng cảm động.
"Cậu Tần" Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt đồng thời tỉnh lại, mặt các cô và Tần Hằng chỉ cách nhau đúng mười mấy centimet, hai người lập tức đứng lên, tim đập thình thịch.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt, Tần Hằng thầm vui mừng, anh đã xem bốn cô như người nhà, hiện anh cũng không có người thân nào khác, mấy người Tiểu Phong chính là người thân cận nhất của Tần Hằng.
"Đi thôi, chúng ta xuống thôi!" Tần Hằng nhìn bốn cô, khẽ cười nói.
"Dạ" Thấy Tần Hằng không hề trách các cô, còn mỉm cười với các cô, các cô đều cảm thấy mừng thầm, gương mặt lại nở nụ cười rạng rỡ.
Khi Tần Hằng và mấy người Tiểu Phong xuống máy bay trực thăng thì đã là 7 giờ sáng, nhiệt độ hơi thấp, bọn họ bay một đêm, vừa lạnh vừa đói.
"Cậu Tần, chúng ta ăn chút cơm trước đi." Tiểu Phong nói, cô ta cảm thấy bây giờ Tần Hằng chắc chắn đói bụng.
"Không được, tôi muốn nhanh nhìn thấy Chung Khiết" Tần Hằng thuận miệng nói, bỗng lại ý thức được, mấy người Tiểu Phong chắc chắn đói bụng, nên lại đổi giọng nói: "Được, chúng ta đi ăn cái gì trước đã."
"Anh vội gặp cô Chung Khiết, chúng tôi cũng không dám trì hoãn anh." Tiểu Phong cười nói, cô ta nhìn thấy cách đó không xa có một cửa hàng ăn sáng, nên bảo Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt đi mua bữa sáng cho 5 người, Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt nhanh chóng trở về, Tiểu Phong cười nói: "Chúng ta vừa đi vừa ăn, sẽ không bị chậm trễ."
Tần Hằng vẫy hai chiếc xe taxi, 5 người đi đến Danh Sĩ Uyển.
Trên xe, Tần Hằng gọi điện cho Chung Khiết, báo cô biết, mình đang đi tới chung cư Danh Sĩ Uyển, sẽ đến ngay, Chung Khiết càng cảm thấy thấp thỏm, không biết lát nữa nhìn thấy Tần Hằng nên làm cái gì.
Cùng lúc đó, Du Chí Hòa đã kết thúc công việc cả đêm, về tới nhà họ Du.
Vài ngày trước tại ở hiện trường hôn lễ nhà họ Du xảy ra án mạng, ông ta đã thanh toán tổng cộng 18 tỷ tiền bồi thường cho mấy người nhà của mấy vệ sĩ chết thảm, còn phải đưa ra lời giải thích hợp lý cho phía cơ quan có thẩm quyền, đồng thời còn không thể nói ra nhà họ Tần ẩn thế.
Nhờ sự đồng lòng nỗ lực của ông ta và 20 gia tộc lớn khác ở Lâm An, cuối cùng chuyện này đã được giải quyết trọn vẹn.
Cơ quan có thẩm quyền chỉ biết là có người có ý định phá hỏng hôn lễ nhà họ Du, hiện trường hôn lễ xảy ra đấu súng, chết 6 người, nhà họ Du đã tự giải quyết êm đẹp.
Mà dân chúng bình thường biết được rất ít, bọn họ chỉ biết là hôn lễ nhà họ Du và nhà họ Long tiến hành rất thuận lợi, ngay cả nơi tổ chức hôn lễ có người chết cũng không biết.
Người của 20 gia tộc lớn ở Lâm An giữ mồm giữ miệng, bọn họ đều có một linh cảm đáng sợ, một khi mình tiết lộ ra ngoài một chút tin tức liên quan tới nhà họ Tần đáng sợ đó thì bọn họ chắc chắn sẽ bị giết người diệt khẩu.
Du Chí Hòa đi vào trong biệt thự, mấy ngày nay khiến ông ta quá mệt mỏi, nhưng vẫn may tất cả đã được giải quyết ổn thỏa, ông ta muốn tắm rửa, thoải mái ngủ một giấc.
"Ba, ba đã về rồi! Tối qua con gọi điện thoại cho ba cả đêm, sao ba không nghe máy?" Thấy cuối cùng ba đã trở về, Du Minh lập tức vọt tới trước mặt Du Chí Hòa. Truyện Kiếm Hiệp
Lúc này, gương mặt tuấn tú của Du Minh đầy hoảng hốt và lo lắng.
"Hôm qua ba và lãnh đạo cấp cao của thành phố Lâm An, tỉnh Chiết ăn cơm, nên tắt điện thoại di động."
Thần kinh đã được thả lỏng của Du Chí Hòa lập tức lại căng thẳng, con trai bình thường luôn bình tĩnh, sao giờ lại có dáng vẻ này, Du Chí Hòa nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì thế."
"..." Du Minh lập tức muốn nói ra, Long Linh đã phát hiện bí mật của mình đã chạy mất rồi, nhưng lời vừa đến khóe miệng, anh ta đã cứng rắn nuốt trở lại.
Ba ngày kết hôn với Long Linh đến nay, Du Chí Hòa đã luôn nói không thể có ý đồ xấy với Long Linh, hôm qua Long Linh vào trong phòng mình, nếu như mình nghe lời ba nói thì nên lập tức bảo Long Linh đi ra.
Thế nhưng anh ta không chỉ để Long Linh vào phòng, mà còn muốn nhân dịp ba không ở nhà mà gạo nấu thành cơm với Long Linh. Nếu như không phải vì anh ta ở phòng khách chờ vệ sĩ đưa thuốc kích dục tới, thì anh ta có thể sớm quay về phòng, như vậy Long Linh cũng sẽ không nhìn thấy quyển nhật ký của anh ta.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói!" Du Chí Hòa nhìn dáng vẻ này của Du Minh thì chợt cảm thấy vô cùng bất an, ông ta nhạy bén nhận ra có thể là có liên quan tới Long Linh, thấp giọng hỏi: "Long Linh đâu? Con không động đến cô ấy chứ?"
"Ba, con xin lỗi, Long Linh cô ấy... cô ấy đã rời khỏi nhà họ Du rồi." Cuối cùng Du Minh cũng nói ra được, vẻ đưa đám trên mặt anh ta càng đậm.
"Cái gì? Long Linh... Rời khỏi nhà họ Du, tại sao? Có phải con đã có ý đồ xấu với cô ấy hay không?" Du Chí Hòa tức giận nói.
"Không, ba, con không hề chạm vào cô ấy, là cô ấy nhìn thấy quyển nhật ký, cho nên mới rời đi" Du Minh vội vàng nói, ba tức giận khiến anh ta cảm thấy bất an và sợ hãi gấp bội.
"Quyển nhật ký?" Du Chí Hòa nghe không hiểu, ông ta quát: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con hãy nói rõ ràng cho ba."
"Vâng, con nói."
Tiếng hét của ba khiến Du Minh cảm thấy như động đất cấp tám, nơm nớp lo sợ nói:
"Mã Dương nhà họ Mã có đưa cho con một quyển nhật ký trước khi mất trí nhớ của Long Linh, con đã dựng lại những chuyện ghi trong quyển nhật ký đó với Long Linh một lần, nên mới có thể theo đuổi được Long Linh, hôm qua Long Linh phát hiện bí mật này, cô ấy cảm thấy con và cô ấy là giả, nên lập tức bỏ chạy "
Sau khi Long Linh chạy đi, dù lo lắng, nhưng Du Minh cũng biết, hiện tại nếu anh ta đuổi theo tìm Long Linh, Long Linh không những sẽ không nghe anh ta giải thích, mà còn biến khéo thành vụng. Nếu Long Linh ầm ĩ trở mặt với anh ta thì Tần Hằng nhất định sẽ tìm anh ta trả thù.
Nhớ lại trận chiến ở địa điểm tổ chức hôn lễ ngày đó, Du Minh bị dọa đến ruột gan run rẩy.
Anh ta đã hoảng hồn, nên chờ ba trở về, thương lượng với ba xem rốt cuộc chuyện này nên giải quyết thế nào?
"Đồ khốn!"
Du Chí Hòa mắng, ông ta không nghe hiểu Du Minh cụ thể nói cái gì, nhưng ông ta hiểu được, Du Minh lừa Long Linh. Thằng con trai khốn nạn này, nó lừa người nào không lừa, lại hết lần này tới lần khác lừa gạt Long Linh. Long Linh thế nhưng là cô gái mà cậu chủ Tần của nhà họ Tần ẩn thế chọn trúng, trước khi đi Tần Hằng cũng đã buông lời, nếu chăm sóc Long Linh không tốt, anh sẽ tìm nhà họ Du tính sổ.
Du Chí Hòa nhìn Du Minh, vầng trán nhăn lại tạo thành vô số nếp nhăn, tức giận trừng mắt mắng Du Minh: "Đầu óc mày là bị thiếu dây thần kinh hay là bị nước đổ vào mà mánh khóe lại toàn dùng vào những chỗ thế này, sao Du Chí Hòa tao lại sinh ra đứa con ngu xuẩn như mày, nếu mày không phải con trai tao thì tao đã giết chết mày ngay tại chỗ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.