Vừa rồi, ngay khi Tần Duy Nguyện nhận ra Lâm Châu, Tần Hằng cũng giật mình, không ngờ Lâm Châu lại là con gái của chú Chín, cũng chính là em họ mình. Anh lại nhớ lại khi còn bé, trong nhà đúng là từng có hai mẹ con, lúc ấy anh còn nhỏ, không biết hai mẹ con này là ai, lớn lên chút hỏi ba mẹ mới biết được, thì ra hai mẹ con này là vợ và con gái của chú Chín. Anh nhớ anh mới chỉ tiếp xúc với hai mẹ con này một lần, lúc ấy anh đi chơi ở bên ngoài về đến nhà thì thấy một cô bé khó coi đứng trong phòng khách, còn làm hư máy bay đồ chơi của anh. Tần Hằng hết sức tức giận, lập tức tiến lên mắng cô bé, cô bé và anh đã chửi nhau, sau đó còn đánh nhau. Dù sao Tần Hằng cũng là bé trai, nên anh đã đánh cô bé khóc, là mẹ cô bé đã dẫn cô bé đi. Sau này, hai mẹ con vẫn luôn ở gian phòng ở phía khác của biệt thự, nên đến tận khi họ rời đi Tần Hằng không còn gặp họ nữa. Giờ Tần Hằng mới biết được thì ra cô bé năm đó lại chính là Lâm Châu. Nghĩ đến những lời trước đó Lâm Châu nói với mình, Tần Hằng không khỏi giật mình, nghĩ thầm đối tượng mà Lâm Châu luôn thầm mến không phải chính là mình sao? Anh nhìn Lâm Châu, khi ánh mắt anh và Lâm Châu chạm nhau, chỉ thấy ánh mắt Lâm Châu rất thản nhiên, rõ ràng cô ta cũng hiểu, chàng trai cô ta luôn nhớ chính là mình. Tần Chính Hiên có vẻ lưỡng lự, trong lòng ông ta đúng là cảm thấy có lỗi với Lâm Châu, nhưng lại không thể không xử phạt Tần Hằng, mọi người phía dưới đều đang đợi quyết định của ông ta. Tần Chính Hiên nghĩ một chút rồi nói: "Ông đã quyết định thì không ai có thể thay đổi, nếu Tần Hằng cháu không muốn chịu phạt gậy thì rất dễ giải quyết, từ nay hãy rời khỏi nhà họ Tần, thì xử phạt với cháu và ba mẹ cháu đều có thể miễn trừ, nên quyết định như thế nào, cháu hãy xem mà quyết định." Rời khỏi Nhà họ Tần! Người Nhà họ Tần chấn kinh, tiếng “ồ” thi nhau vang lên trong đại sảnh. Điều này còn nghiêm trọng hơn phạt 100 gậy, một khi rời khỏi, có nghĩa, Tần Hằng không còn là người nhà họ Tần nữa, bất cứ chuyện gì của nhà họ Tần đều không quan hệ gì với Tần Hằng, vị trí ông chủ càng không cần suy nghĩ. Nghe vậy, Tần Nguyên hết sức vui mừng, thầm hô: "Rời khỏi đi, rời khỏi đi..." Nghe Tần Chính Hiên nói vậy, những người khác cũng thầm suy nghĩ, Tần Hằng sẽ quyết định như thế nào. Bọn họ cảm thấy Tần Hằng nhất định tình nguyện bị đánh, cũng sẽ không rời khỏi nhà họ Tần, bởi vì Tần Hằng rất có cơ hội tranh đoạt vị trí ông chủ. Một khi vị trí ông chủ nhà họ Tần tới tay thì còn vui vẻ tiêu sái hơn người đứng đầu một nước lớn. Còn có người cảm thấy Tần Hằng thật quá ngu, vì một thôn nữ mà chọc giận Tần Chính Hiên. Nếu như là bọn họ, chắc chắn ngay từ đầu sẽ không bởi vì phụ nữ mà phạm sai lầm. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tần Hằng, Tần Hằng suy nghĩ vài giây đồng hồ, rồi đứng lên, chậm rãi quay mặt về phía mọi người phía dưới. Những người khác cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc Tần Hằng muốn làm gì. Tần Hằng chậm rãi quỳ trên mặt đất, dập đầu 3 cái với người thân, sau đó đứng lên, đi đến trước mặt ba mẹ, dập đầu 3 cái, cuối cùng, anh đi tới trước mặt Tần Chính Hiên, lần nữa quỳ xuống, lại dập đầu 3 cái. Khi Tần Hằng đứng lên, trên trán đã đập ra một dấu đỏ, anh nhìn Tần Chính Hiên nói: "Ông nội, Tần Hằng, cháu đích tôn nhà họ Tần bất hiếu, tự nguyện rời khỏi nhà họ Tần, từ đây không còn là người nhà họ Tần nữa, không có quan hệ gì với nhà họ Tần nữa." Chuyện cho tới bây giờ, Tần Hằng cũng đã hiểu anh chỉ có một con đường này. Âm thanh Tần Hằng không lớn, nhưng lại chấn động linh hồn mỗi người nhà họ Tần. Trong đời thứ ba nhà họ Tần, Tần Hằng là người được Tần Chính Hiên coi trọng nhất, vậy mà lại rút lui khỏi nhà họ Tần, thật sự là đáng tiếc. Nghe thấy quyết định của Tần Hằng, Tần Duy Thành và Triệu Minh Minh vừa cao hứng vừa đau lòng. Lâm Châu nhìn Tần Hằng, cô ta biết lúc này Tần Hằng nhất định rất đau khổ. "Tốt, rút lui rồi, tốt." Tần Chính Hiên nhìn phía Tần Hằng cười nói, những giọt nước mắt từ từ rơi xuống, bắp thịt trên gương mặt đang rung động, đây là vẻ mặt hiếm có của ông ta: "Nếu đã rút lui rồi thì không cần đứng ở nhà họ Tần nữa, hãy thu dọn đồ đạc và rời khỏi Thiên Đảo, sau này sẽ không ai quan tâm sống chết của cậu nữa. Cút, cút nhanh cho tôi." Tần Chính Hiên quả thực rất đau lòng, đây là lần đầu tiên ông ta thất thổ trước mặt người nhà họ Tần như vậy. "Ông nội, tạm biệt!" Tần Hằng nhìn Tần Chính Hiên một chút, rồi lại nói mấy câu với ba mẹ và người thân khác, sau đó ra khỏi đại sảnh, bốn cô gái 'Phong Hoa Tuyết Nguyệt' đi theo ra ngoài, Lâm Châu muốn theo ra ngoài, nhưng cô ta đã bị Sở Thành khống chế, nên không thể đi theo. "Châu Nhi, để ba nhìn con một chút." Tần Duy Nguyện đẩy người của bộ phận gia pháp ra, đi đến trước mặt Lâm Châu, muốn ngắm nghía cẩn thận con gái mình chưa từng gặp. "Cút!" Lâm Châu phẫn nộ quát, cô ta không thèm nhìn Tần Duy Nguyện, từ nhỏ mẹ đã nói với cô ta, ba tên là Tần Duy Nguyện, nhưng Lâm Châu rất căm hận ba vì từ trước tới nay cô ta chưa từng gặp ba, vẫn luôn là mẹ con cô ta sống nương tựa lẫn nhau. Dần trưởng thành, Lâm Châu lại tưởng tượng ba thành một người đàn ông phụ bạc, cô ta còn từng nghĩ, nếu có một ngày tìm được ba, cô ta nhất định phải giết chết ông ta. "Mẹ vì nhớ ông mà chết, nếu không phải do ông, mẹ sẽ không phải chết, tại sao ông phải hại chúng tôi, ông là kẻ lừa đảo! Tôi hận ông chết đi được." "Cái gì? Thanh Thanh... Chết rồi" Tần Duy Nguyện giật mình, dường như bị rút sạch tất cả sức lực, suýt nữa mềm nhũn ngã trên mặt đất, ông ta khóc tang nói: "Thật xin lỗi, ba khiến mẹ con con chịu khổ rồi, đều là lỗi của ba..." "Châu Nhi, thật ra kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này là ông ấy." Tần Duy Nguyện chỉ về phía Tần Chính Hiên, khẩn cầu: "Lúc ấy ba cũng bất lực, con cho ba cơ hội đền bù cho con có được không? Ba là ba con!" "Cút, đồ tồi!" Lâm Châu đấm từng đấm lên người Tần Duy Nguyện, ngước hai mắt đẫm lệ nhìn về phía ông ta, khi nhìn thấy tình cảm sâu đậm trong mắt Tần Duy Nguyện, Lâm Châu không chịu nổi nữa, cô ta nhào vào ngực Tần Duy Nguyện, ghé vào bả vai ông ta khóc nấc lên: "Ba, ba, tại sao ba không cần chúng con, ba có biết con và mẹ ở Brunei sống rất khổ hay không..." Từ nhỏ cô ta đã muốn có ba, vừa nãy cô ta cũng đã nghe thấy, thực tế Tần Duy Nguyện thương hai mẹ con cô ta, chỉ là Tần Chính Hiên ngăn cản. "Con gái ngoan, con trở lại bên ba là tốt rồi, ba sẽ đền bù hết những gì ba thiếu con 20 năm qua cho con." Tần Duy Nguyện xoa tóc Lâm Châu nói. Sau đó, tiệc mừng thọ tiếp tục, nhưng không khí rất ngột ngạt. Tần Chính Hiên cắt xong bánh ngọt, lập tức xoay người đi về phía nhà trong nghỉ ngơi. Nhà Tần Nguyên vô cùng vui mừng, lúc này Tần Duy Kiên mới phục Tần Nguyên, nâng chén hướng Tần Nguyên nói: "Con trai, ba kính con!" Nhưng Tần Nguyên lại cười lạnh nhìn Tần Duy Kiên, không chạm cốc với ông ta, cũng không trả lời ông ta, anh ta thấy, ba chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân, người tới phất cờ hò reo còn không có ích bằng Tào Ninh, anh ta chẳng thèm để ý. Lúc này, ánh mắt Tần Duy Kiên không hề phẫn nộ, ông ta xấu hổ cười, uống cạn chén rượu của mình. "Ông xã, chúng ta đi xem anh cả và chị dâu một chút" Liễu Phiêu Phiêu vừa cười vừa nói. Liễu Phiêu Phiêu luôn thích so đo với Triệu Minh Minh, nhưng lần nào cũng không sánh bằng, toàn thua. Nhưng hôm nay không giống, con trai Triệu Minh Minh đã bị đuổi khỏi nhà, Triệu Minh Minh còn có thể đấu với mình như thế nào chứ? Liễu Phiêu Phiêu và Tần Duy Kiên mang ly rượu đi tới bàn của Tần Duy Thành, Liễu Phiêu Phiêu cười nói: "Hôm nay là ngày vui, mọi người chúng ta cùng uống nào!" "Cô nói cái gì?" Triệu Minh Minh nổi nóng. Con trai bà bị trục xuất khỏi gia tộc mà Liễu Phiêu Phiêu lại nói là ngày vui, bà ta đang cố ý nhục nhã bà. "Chuyện gì thế, hôm nay là sinh nhật ba, chị nói xem, tôi nói là ngày vui thì sao, chị có ý kiến gì chứ?" Liễu Phiêu Phiêu không cam lòng yếu thế nói. Triệu Minh Minh tức giận nhìn Liễu Phiêu Phiêu, hai mắt đỏ lên, Tần Duy Thành khẽ ôm bà, khẽ nói bên tai bà: "Đừng bị kích động..." Nếu nhà ông ta lại gây ra chuyện ầm ĩ gì nữa, rồi truyền đến tai Tần Chính Hiên thì vô cùng bất lợi với bọn họ. "Ha ha, không nói được nữa à?" Liễu Phiêu Phiêu đắc ý cười, bà ta lắc lắc ly rượu trong tay, thong thả cười nói: "Thật ra tôi rất thích đứa cháu Tần Hằng này, bởi vì có nó cạnh tranh với Tần Nguyên thì Tần Nguyên mới có thể càng trở nên ưu tú, nhưng không nghĩ tới bản thân Tần Hằng lại xuất hiện vấn đề, chà, bỏ đi, tôi tin con trai tôi nhất định sẽ càng tốt hơn." Nhìn sắc mặt Triệu Minh Minh đã xanh mét, Liễu Phiêu Phiêu cảm thấy dễ chịu hơn cả tiêm thuốc kích thích. "Anh cả! Phiêu Phiêu không hiểu chuyện, chỉ toàn nói lời nói thật, hôm nay Tần Hằng xảy ra chuyện như thế, không thể chỉ trách nó, người lớn như hai người cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, từ nhỏ nên khiến nó hiểu được, với đàn ông thì sự nghiệp mãi mãi quan trọng hơn phụ nữ, ha ha ha." Tần Duy Kiên nhìn Tần Duy Thành bật cười lớn, nói. "Cảm ơn chú đã nhắc nhở, nhưng chưa tới giây phút cuối cùng, không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, không phải sao?" Tần Duy Thành mỉm cười nói, dù ông ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng hết sức rối rắm. "Ha ha, anh vẫn mơ tưởng Tần Hằng có thể trở lại nhà họ Tần sao? Anh cả hãy từ bỏ mơ tưởng hão huyền đó đi. Trong mấy trăm năm, chưa từng có người nào bị trục xuất khỏi nhà họ Tần mà lại có thể trở lại cả." Tần Duy Kiên cười thoải mái, lại quan sát Tần Duy Thành và Triệu Minh Minh một lượt, sau đó cười bỉ ổi nói: "Nhưng hai người lại là có thể cố gắng một chút, sinh thêm một đứa, có lẽ còn có cơ hội, ha ha..." Nói xong, Tần Duy Kiên và Liễu Phiêu Phiêu mới rời đi. Lập tức có rất nhiều người nhà họ Tần vây đến bên cạnh Tần Duy Kiên và Liễu Phiêu Phiêu, thì ra giữa Tần Hằng và Tần Nguyên, bọn họ vẫn không dám thật sự ủng hộ bên nào, nhưng bây giờ tất cả đã rõ, Tần Nguyên rõ ràng là người có cơ hội tiếp quản nhà họ Tần nhất, tất nhiên bọn họ phải lấy lòng thật tốt. Từng người đứng xếp hàng mời rượu, nịnh bợ. "Duy Kiên, tôi kính anh, ba có vẻ thích 'Lão thọ tinh hiến đào mừng thọ' mà nhà anh tặng nhất đấy." "Phiêu Phiêu, hôm nay chị thật xinh đẹp, đúng rồi, không phải chị thích châu báu sao? Tôi ở Nam Phi đấu giá được một khối kim cương quý giá, lát nữa tôi sẽ tặng cho chị." "Tần Nguyên thật là có bản lĩnh, liên tiếp thực hiện được mấy vụ làm ăn mấy trăm nghìn đôla, thật mạnh hơn chúng tôi rất nhiều." ... Bàn Tần Duy Thành và Triệu Minh Minh thì không có bất kỳ ai tới mời rượu, chỉ có Tần Thâm, Khổng Quý Quân và lão Hoàng ngồi ở đây an ủi bọn họ. 11 giờ, theo quy củ nhà họ Tần, bữa tiệc có thể kết thúc. Triệu Minh Minh lập tức bấm gọi điện thoại cho Tần Hằng, biết được bây giờ anh đang ở sân bay Thiên Đảo thì lập tức chạy tới. Tần Hằng đã đợi ở sân bay Thiên Đảo 2 giờ rồi, bởi vì anh đã không phải là người nhà họ Tần, nên đêm nay nhất định phải rời khỏi Thiên Đảo. Bốn cô gái "Phong Hoa Tuyết Nguyệt" làm bạn bên cạnh Tần Hằng, để anh không có cảm giác cô đơn. "Hằng Nhi!" Cuối cùng mấy người Triệu Minh Minh đã đến rồi. Vừa nhìn thấy Tần Hằng, Triệu Minh Minh lập tức nhào vào ngực anh, không ngừng rơi lệ: "Con thật là ngu, con không hề giống con của mẹ..." Triệu Minh Minh "quở trách" Tần Hằng, nếu Tần Hằng thông minh một chút thì cục diện hôm nay đã không phải thế này. "Được rồi, con trai sắp đi rồi, bà đừng 'mắng' nữa" Tần Duy Thành nói. Triệu Minh Minh lập tức đổi giọng, bà nhìn Tần Hằng, hai mắt đẫm lệ cười nói: "Con trai, mẹ chưa hề nói với con, con là con trai ngoan của mẹ, mẹ rất tự hào về con..." "Con biết rồi, hiện không phải con rất tốt sao, dù sao cũng tốt hơn bị đánh gậy đến mông nở hoa phải không?" Tần Hằng cố ý nói đùa. Những người khác dù không cười nổi, nhưng tâm tình cũng tốt hơn một chút. "Anh cả, mặc kệ anh có phải người nhà họ Tần hay không thì anh cũng là anh trai em." Tần Thâm khẽ đập vào ngực Tần Hằng một cái. "Anh em tốt!" Tần Hằng nở nụ cười, có thể có em trai như Tần Thâm, anh cảm thấy rất may mắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]