Việc Lương quốc ngập ngừng không trả lời yêu cầu khiến quốc vương Triệu quốc rất tức giận, đoàn quân tiếp tế của ngài không thể nào đến chiến trường kịp thời, tổn thất rất nặng nề.
- Quốc vương, nếu còn chờ thêm nữa chúng ta sẽ thất bại.
- Không cho mượn đường thì đánh chiếm luôn, mở đường sang Long quốc.
- Không thể được, chúng ta hiện giờ không còn đủ binh lực.
- Vậy thì phải làm sao?
- Ta phải dùng kế sách khác, nghe nói đại hoàng tử Lương quốc đang lưu lạc ở bên ngoài, ngài có muốn…
- Được được, miễn là có đường để tiến đánh là được.
Đã khởi hành được gần một tháng, nhưng khung cảnh xung quanh vẫn không khác gì vẫn chỉ toàn núi là núi khiến cho Mạc Hy cảm thấy nhàm chán. Nàng chỉ mong mau mau đến được kinh thành, đến được nơi thú vị nhất trên đời này trong trí tưởng tượng của nàng. Doãn Khải mấy hôm này đều không nói chuyện nhiều với nàng, chỉ thao thao bất tuyệt rằng nàng phải cẩn thận không được đi đâu lung tung, không được cách xa thị vệ.
Đoàn người dừng chân bên một con suối nhỏ để nghỉ ngơi, cho ngựa ăn. Nàng ngồi bên bờ suối, ngâm đôi chân trần dưới dòng nước mát lạnh, cứ chốc chốc lại đưa mắt nhìn về phía Doãn Khải.
Từ khi rời khỏi thảo nguyên chàng rất khác, Mạc Hy không thấy chàng cười nhiều nữa, khuôn mặt luôn tỏ ra nghiêm nghị một cách đáng sợ, nàng không thích điều này. Nàng nhớ chàng trai thổi sáo cho nàng nghe, nhớ chàng trai với nụ cười rạng rỡ trong đêm bán duyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-mau-nghi-thien-ha/732920/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.