17
Tinh thần của công chúa rất kém, từ khi đứa bé ch.ế.t, nàng cũng không còn bình thường nữa.
Nàng tự nhốt mình trong phòng, ôm gối đi chân trần khắp nơi.
Chỉ có nhìn thấy cha ta, nàng mới có thể an tĩnh lại.
Cha ta đút cơm cho nàng, nàng ăn rồi lại khóc rống lên, nhận sai với cha ta.
Nàng nói muốn hưởng phúc khí của con trai trưởng nhà đại công chúa mới mượn cái nôi kia, không hề biết bên trong đã bị sâu mọt.
Cha ta an ủi nàng, nói con rồi sẽ có lại thôi.
Nàng khóc đến xé ruột xé gan, cuối cùng ngã lên người cha ta thút thít:
"Bùi lang, lần đầu tiên ta gặp chàng là lúc chàng đỗ Trạng Nguyên, chàng cưỡi ngựa dạo phố, xuân phong đắc ý, biểu ca ta trúng bảng nhãn, hắn mời chàng đi tửu lầu dùng cơm, chàng lại nói phải về nhà nấu canh cho nương tử, nương tử ngủ trưa tỉnh dậy mà không thấy chàng sẽ sợ hãi."
"Biểu ca đem mấy lời này kể lại cho ta làm trò cười, nhưng ta lại ghi tạc trong lòng, đêm đó ta nằm mơ, mơ thấy ta là nương tử của chàng, chàng nấu canh cho ta, dỗ ta ngủ, cùng ta quấn quýt bên cửa sổ, ngâm thơ thưởng trà, ta thật muốn ch.ế.t trong giấc mộng kia, không bao giờ tỉnh lại nữa."
"Mẫu hậu ta là đích nữ nhà quyền quý, từ nhỏ đã được dạy phải đoan trang rộng lượng, sau khi bà ấy vào cung, được phong làm hoàng hậu, mẫu hậu dưới gối chỉ có ta là nữ nhi, bà không thiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-mach-thuong-hoa-khai/3123678/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.