20
Trản đèn lồng sáng nhất được treo trước bài vị của mẹ.
Cha như biến thành một con người khác chỉ sau một đêm, cha dành hết tâm sức để dạy ta đạo làm vua.
Cha dành thời gian bốn năm để thu dọn tàn dư vây cánh của cũ đế và những tham quan ô lại trên triều đình, phong ta vì đế cơ, quyền hành nằm trong tay ta.
Cũng giống như ngày hôm đó, ông ngồi xổm xuống trước mặt ta, đặt tay lên vai ta: "Con nhất định phải làm một nữ đế tốt, để mẹ con cả đời được ở trong tông miếu, được người đời thờ phụng, hương khói, biết không?"
"Dạ."
Ta đáp.
Ông đưa tay muốn xoa đầu ta như khi còn bé, nhưng cuối cùng lại buông xuống: "Cha có lỗi với con, cha không cần con tha thứ cho cha, cha không phải là một người cha tốt, đời này của cha chỉ có thể sống vì mẹ con, không bên con sau này được, kiếp sau cha làm trâu làm ngựa trả lại cho con."
Ta muốn nói với ông, cha, con yêu cha và mẹ, con chưa bao giờ trách cha.
Nhưng ta không nói ra.
Để rồi nhiều năm sau này, ta vẫn luôn suy nghĩ, sao ngày đó ta không nói ra những lời này.
Tại sao vậy?
21.
Cha ta trở về phủ đệ trước kia, sống trong từ đường của mẹ.
Ông chẳng mấy khi đến gặp ta, những lúc ta đến thăm ông, ông cũng ít khi chịu gặp mặt.
Cho đến một ngày nào đó, ông nôn ra m.á.u không ngừng, ngất đi trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-mach-thuong-hoa-khai/3123676/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.